
trên đời.
- Tám tuổi mà anh đã nghĩ nhiều thế rồi à.
Anh già hóm hỉnh cười nói:
- So với đám nhỏ không nhớ nổi mình ăn gì vào bữa trưa, thì đúng là anh dậy thì hơi sớm.
- …
- Sau này lớn lên, những câu hỏi thắc mắc kiểu này ngày một nhiều.
Nhiều chuyện vốn tin tưởng tuyệt đối, sau này đều được chứng thực là
giả, thế rồi, quá nhiều nghi ngờ, đến nỗi bắt đầu hoài nghi bản thân.
- … – Thư Lộ nhìn anh, tuồng như đang nghe một bậc thầy phát biểu.
- Nhưng mà. – Anh mắt anh ấm áp và cũng vô cùng kiên định. – Không
phải mọi câu hỏi đều có câu trả lời, và không phải mọi câu trả lời đều
đúng. Thế nên, nếu em bắt đầu hoài nghi, vậy trước tiên, chí ít em cũng
phải biết mình đang đeo đuổi điều gì.
- Anh từng nghi ngờ mọi thứ về lễ Giáng Sinh, nhưng anh quên mất
rằng, nhiệm vụ của ông già Noel là động viên và giúp đỡ mọi đứa trẻ. Nên với tư cách một đứa trẻ, anh chỉ cần tin rằng sẽ có người tới động
viên, giúp đỡ anh là đủ rồi. Thậm chí người đó là ông già Noel hay
không, cũng chẳng hề quan trọng.
- Thế nên, ông già Noel của anh chính là ông nội. – Thư Lộ nhoẻn miệng cười.
- Phải. – Dường như anh đang nhớ lại quãng thời gian hạnh phúc.
Thư Lộ nghĩ, nói vậy phải chăng là, khi cô nảy sinh nghi ngờ, cô nên
biết mình đang tin tưởng điều gì? Vậy, đối diện với hai cuốn sổ ghi chép quá khứ, cô nên tin vào cái gì đây?
Là niềm tin đặt vào người đàn ông ngồi trước mặt cô? Hay là niềm tin vào tình yêu tốt đẹp?
Cô không biết, cô không biết mình nên tin vào điều gì? Và làm thế nào để khẳng định.
Tối đó về nhà, Thư Lộ viện cớ phải viết bản thảo để trốn vô thư phòng, khoá trái cửa lại, tranh thủ lục tìm cuốn sổ của Gia Tu.
Cô không rõ ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại làm vậy, nói thực ra, khi kéo tay cầm của ngăn tủ, cô thấy tay mình run run.
Nhớ lại những gì Tâm Nghi từng nói trên xe, nhớ lại ánh mắt lưu luyến của chị dừng trên quyển sổ, và nhớ tới Gia Tu, nhớ tới niềm tin và nỗi
hoài nghi anh nói. Cô không rõ đáp án nào sẽ dành cho mình. Hoặc không
hề có câu trả lời, như Gia Tu từng nói. Bỗng cô nhận ra, khi cô ngờ vực, đến chính cô cũng không rõ, mình muốn một lời giải đáp ra sao. Cô cứ
thả mình theo nỗi hoài nghi, giống như Gia Tu để mặc cái tình tuỳ hứng
của cô được đà phát triển.
Cô trù trừ giây lát, rồi kéo nhẹ ngăn tủ.
Vậy mà, nơi quyển sổ vốn thuộc về lại trống trơn hoàn toàn.
Quả thực Thư Lộ không thể ngờ, lòng cô dấy lên nghi hoặc, đi kèm theo đó là thứ cảm giác hoang mang. Cô bắt đầu trở nên mẫn cảm, tuồng như
mọi việc đều có khả năng kích hoạt óc liên tưởng của cô hoạt động hết
năng suất. Hằng đêm, ngắm nhìn người đàn ông quen thuộc nằm bên, sao cô
có cảm giác xa lạ quá.
Cô thấy sợ sự thay đổi của bản thân, cũng sợ ý định truy tìm lời giải đáp. Cô muốn hỏi anh, nhưng không biết phải mở lời ra sao.
Cô bắt đầu lấp liếm, che giấu nỗi lo của mình trước mặt anh. Nhưng
đôi khi, cô có cảm giác, ánh mắt anh nhìn cô thảng hoặc đôi chút bất an, chắc bởi khả năng lấp liếm của cô không đủ tài tình.
Giờ cơm trưa, Tiểu Man bỗng hỏi:
- Có tin vào tình yêu vĩnh cửu không?
- Sao lại hỏi vậy. – Vừa định đưa miếng thịt gà lên miệng, Thư Lộ liền đặt xuống đĩa.
- Ờ, đừng xoắn, không hỏi cậu, là tớ tự hỏi mình. – Tiểu Man gắp miếng thịt gà mà Thư Lộ vừa đặt xuống, bỏ tọt vào miệng.
- …
- Không có gì… chắc bởi những người đang yêu say đắm luôn tự hỏi mình câu này.
- …
- Đã bao giờ cậu tự hỏi như vậy chưa?
- … Hình như chưa. – Thư Lộ ra chiều bần thần.
- Chứng tỏ cậu chưa đủ chín chắn. – Tiểu Man rút ra một kết luận ngắn gọn rồi vùi đầu ăn cơm.
Thư Lộ hỏi:
- …Vậy cậu tin chứ?
- Không biết nữa. Tin, hoặc chưa hẳn là tin. Tuỳ lúc.
- ?
- Lý trí mách bảo tớ đừng tin, nhưng tế bào lãng mạn trong tớ lại nói, tớ bắt buộc phải tin.
- Thế mà gọi là câu trả lời à? – Thư Lộ cười méo xệch.
- Thế cứ phải có câu trả lời mới được à? Mà, lắm việc đâu phải chỉ có một đáp án.
- …
- Yêu hay không, chỉ mình cậu biết. Thậm chí đôi khi, đến chính cậu
cũng không biết nữa là; còn anh ta yêu hay không, cũng chỉ mình anh ta
biết, hoặc anh ta chẳng biết một cái gì cả. Thế mới nói, tốt nhất đừng
dùng quan điểm cá nhân để võ đoán xem người ta yêu cậu hay không, bởi
chỉ mình anh ta biết, hoặc đến chính anh ta cũng không biết, thì cậu
biết kiểu gì?
- Tình yêu vĩnh cữu, không phải không tồn tại, chỉ là xác suất hơi bị ít mà thôi. Cơ mà, chẳng phải đó là thứ chúng ta hằng theo đuổi đó sao?
- … – Thư Lộ chợt nghiệm ra một điều, Tiểu Man thích hợp làm MC mấy tiết mục tâm sự yêu đương hơn đó.
Chiều ngày hôm đấy, cô cân nhắc rất lâu, có lẽ đúng như Tiểu Man nói, cô không thể võ đoán anh, võ đoán bất kì ai bằng thứ quan điểm cá nhân
của bản thân mình. Cô quyết định trò chuyện thẳng thắn, mặc kệ đáp án ra sao, có một điểm mà cô luôn tin tưởng, đó là: Anh không bao giờ lừa cô.
Tối đó, cô về nhà sớm hơn Gia Tu, cô ngồi trước bàn làm việc trong
thư phòng, dường như nơi đây đã trở thành địa điểm cố định trong nhà để
cô suy nghĩ mọi vấn đề.
Trên bàn đặt ảnh cưới của hai người, là bức ảnh “Nữ hoàng Elizabeth
và