
ông thể để cho thân thể mình sụp đổ, cũng tự miễn cưỡng ăn một
chút.
"Di? Hai vị công tử đây cũng tìm Hoàng hậu nương
nương sao?" Tiểu nhị này rất thích cùng với khách nói chuyện, vừa nhìn
thấy Hoàng Phủ Tấn để bức họa Tiểu Thiên ở một bên, hắn liền không nhịn được
đáp lời nói.
Mà câu hỏi này làm đôi đũa trong tay Hoàng Phủ Tấn vì
run rẩy mà rơi ra.
"Tiểu nhị, ngươi nhìn thấy nàng sao?" Hoàng
Phủ Tấn chợt từ trên ghế đứng lên, ôm đồm cánh tay tiểu nhị, dọa tiểu nhị sợ
đến mở to mắt, nhất thời sững sờ.
"Có . . . . . . có thấy a, lần trước vị cô nương
kia cũng tới tiểu điếm ăn cơm, cuối cùng trả lại cho ta một cái vòng tay
trị giá ngàn lượng liền chạy mất, ta còn nghe thấy vị quan gia tìm nàng
gọi nàng là Hoàng hậu nương nương."
Vừa nói đến chuyện như vậy, tiểu nhị cả người liền
thất kinh, hắn thế nào cũng không nghĩ tới mình có thể nhìn thấy Hoàng hậu
nương nương, còn cùng Hoàng hậu nương nương nói nhiều lời như vậy.
"A ~~" Hoàng Phủ Tấn cười khổ một tiếng,
trong mắt khổ sở sửng sốt ai cũng không cách nào không thấy, "Đúng, nàng
là Hoàng hậu nương nương, cả đời là Hoàng hậu nương nương."
Không nghe được ý tứ trong lời nói của Hoàng Phủ Tấn,
tiểu nhị tiếp tục nói: "Công tử, các ngươi cũng là phụng mệnh Hoàng thượng
đi tìm Hoàng hậu nương nương a. Ai ~~ ta đoán a, nhất định là nương nương nàng
làm chuyện gì để Hoàng thượng tức giận, Hoàng thượng giận đến mức muốn giết
nàng, nàng mới trốn ra khỏi cung."
Lời của tiểu nhị làm tâm Hoàng Phủ Tấn lần nữa căng
thẳng, trong mắt mơ hồ chua xót nhìn về phương xa, trầm mặc một lúc lâu.
Lát sau, mới nhàn nhạt mở miệng nói: "Không phải
là nương nương nàng đã làm sai điều gì, mà là Hoàng thượng hắn làm sai, làm
nương nương tức giận bỏ đi, là Hoàng thượng khốn kiếp, hắn đáng đời!"
trong lời nói của Hoàng Phủ Tấn tràn đầy tự trách cùng giễu cợt.
Khẩu khí bất đắc dĩ của hắn khiến cho Phúc Quý bên
cạnh đau lòng nhíu mày, có chút trách cứ đứng dậy bên tiểu nhị, tiểu
nhị này không đi tiếp khách, đứng ở nơi này nhiều lời như vậy làm gì.
Chỉ thấy tiểu nhị nghe Hoàng Phủ Tấn nói như vậy, dọa
cho sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, hắn không ngừng bịt kín miệng Hoàng Phủ
Tấn, "Công tử, ngài mắng hoàng thượng như vậy, cẩn thận chém đầu a."
"Tiểu nhị, ngươi thật lớn mật, mau buông
tay!" Thấy tiểu nhị che miệng Hoàng Phủ Tấn, Phúc Quý cảm thấy nóng nảy,
tiểu nhị này cũng quá vô lễ.
Phúc Quý cao giọng gầm lên, dọa tiểu nhị sợ hãi nhanh
chóng thu tay về, lúng túng sờ sờ cái ót, "Thật xin lỗi công tử, nô tài
vừa rồi quá khẩn trương."
"Không sao." Hoàng Phủ Tấn trả lời rất lãnh
đạm, hướng tiểu nhị khoát tay áo, nhặt đũa lên ăn vài miếng nữa, đợi đến lúc
không có khẩu vị nào mà ăn nữa, hắn mới để đũa xuống, hướng tiểu nhị phía sau
mở miệng nói: "Tiểu nhị, vòng ngọc hôm đó hoàng hậu đưa cho
ngươi có còn không?"
"Còn, còn!" Tiểu nhị không ngừng gật gật
đầu, lập tức chạy đến chỗ chưởng quỹ, cùng hắn rỉ tai mấy câu, chỉ thấy chưởng
quỹ căng thẳng, lập tức đi tới viện sau, từ bên trong lấy ra cái túi xách bước
nhanh đi tới phía trước mặt Hoàng Phủ Tấn.
"Công tử, đây chính là vòng tay ngày đó
Hoàng hậu nương nương lưu lại, chúng ta không dám chậm trễ, hiện tại không có
chút nào xây xát xin trả lại cho ngài, xin ngài giao cho hoàng thượng, tiểu
điếm thật đảm đương không nổi a."
Trong mắt chưởng quỹ mang theo vài phần thỉnh cầu, cái
vòng ngọc này là của Hoàng hậu nương nương, bọn họ không dám đến hiệu cầm đồ,
cũng không dám tự mình giữ lấy, chỉ sợ đến lúc đó Hoàng hậu nương nương lại đến
đây tìm lại, hiện tại nếu đụng phải cũng là quan gia tới trước tìm
hoàng hậu, đem tay này vòng tay giao cho bọn họ, cũng coi như là để cho
mình yên tâm.
Hoàng Phủ Tấn nhận lấy vòng ngọc mà chưởng quỹ đưa
đến, vành mắt của hắn mắt lại một lần nữa nóng lên, chẳng qua là
không có ai nhận ra.
Vòng tay này có ý nghĩa ẩn sau, chỉ có hắn cùng Thiên
Thiên mới biết, thủ trạc nội trắc, là hắn đã từng sai người khắc một từ ở bên
trong, cũng là do Thiên Thiên đã nói ra trước mặt hắn vào ngày đó ở trong lãng
cung, cái từ đó để cho hắn phải bận tâm – Núi không còn, trời đất hòa cùng một
chỗ, mới chia tay cùng chàng!
Nàng cứ đem một chiếc vòng tay trọng yếu như vậy mà
ném đi, không phải là muốn nói nàng muốn vĩnh viễn đoạn tuyệt với hắn sao?
“Núi không còn, trời đất hòa cùng một chỗ, mới chia
tay cùng chàng!” Hoàng Phủ Tấn cầm vòng ngọc, hai tay của hắn run rấy, nước mắt
đảo quanh trong hốc mắt.
Tim của hắn thật là đau, là hắn đem tất cả tất cả phá
hủy, hủy hết không còn lại bao nhiêu.
"Công. . . . . . Công tử." Thấy Hoàng Phủ
Tấn mang vẻ mặt thống khổ, giấu ở khóe mắt lệ nóng. Chưởng quỹ cũng hơi ngẩn
ra, hắn không hề nghĩ rằng người nam nhân trước mắt này sẽ là hoàng thượng của
bọn họ, cho nên, gương mặt hắn mê mang, tại sao vị công tử này lại nắm vòng tay
Hoàng hậu nương nương trong tay như thế mà khóc không thành tiếng.
"Chưởng quỹ, ngươi đi xuống đi." Phúc Quý
nhanh chóng mở miệng, tiếp tục như vậy nữa, thân phận của hoàng thượng sẽ rất
làm