
, Hoàng Thượng!” Nhận được mệnh lệnh của Hoàng Phủ
Tấn, bọn thị vệ một bên tiến lên, đem Đoá nhi kéo xuống, mà Đoá nhi sớm đã sợ
tới mức ngay cả cầu xin cũng đã quên, thẳng cho đến khi một côn lại một côn đập
lên mông nàng , nàng mới đau đến mức tinh thần trở nên thanh tỉnh.
Hoàng Phủ Tấn hừ lạnh một tiếng, vung tay áo, hướng
ngự thư phòng bỏ đi.
Đoạn Ngự tựa vào cửa ngự thư phòng cửa, nhìn sắc mặt
âm trầm của Hoàng Phủ Tấn, hắn âm thầm vì hoàng hậu nương nương đang ở Tầm Hoan
lâu “Phiêu kĩ” mà khẽ đổ mồ hôi lạnh.
Xem ra lần này Tấn thực sự vô cùng tức giận . Đoạn Ngự
đã sớm nhìn ra điểm này.
Chỉ thấy Hoàng Phủ Tấn vung bút lông, trên thánh chỉ
viết nhanh mấy chữ, đem thánh chỉ ném vào thái giám đang đứng bên người, “Mang
theo 2 vạn lượng bạc, đi Tầm Hoan lâu tuyên chỉ!”
“Dạ, Hoàng Thượng!” Phúc Quý nhặt thánh chỉ rơi trên
mặt đất, vội vàng chạy ra ngoài.
Thảm , Hoàng Thượng giận dữ, lần này thực thảm.
“Tấn, ngươi muốn làm cái gì với hoàng hậu nương
nương?” Đoạn Ngự lo lắng mở miệng hỏi.
“Như thế nào, ngươi đau lòng vì dâm phụ kia?” Hoàng
Phủ Tấn khẽ nhếch mi, nhìn Đoạn Ngự, thấy trong lời nói của hắn mang theo vài phần
lo lắng làm cho Hoàng Phủ Tấn tức giận một cách khó hiểu.
Lời nói của Hoàng Phủ Tấn khiến cho Đoạn Ngự nhăn mặt,
trong mắt hiện lên một tia nghiền ngẫm. Kỳ quái, vì sao trong khẩu khí của Tấn
lại mang một chút dấm chua a.
Di? Cái này tựa hồ thực đáng để chơi đùa.
Khoé miệng Đoạn Ngự giơ lên một mạt độ cung, lại làm
cho Hoàng Phủ Tấn cảm thấy một trận chột dạ, “Đem vẻ tươi cưòi của ngươi thu
hồi cho trẫm!”
Lại là câu này! Đoạn Ngự không tình nguyện ở trong
lòng bỏ thêm một câu.
Tầm Hoan lâu ——
Mộng Yên các ( phòng của Như Mộng )
“Công tử thỉnh dùng trà.” Như Mộng ngồi ở trứơc mặt
Tiểu Thiên, dịu dàng hướng Tiểu Thiên rót một chén trà, động tác tao nhã kia
thật khiến cho người ta khó có thể đem nàng cùng hạng nữ tử thanh lâu xếp cùng
một chỗ, ngược lại có cái gì đó giống như một tiểu thư khuê các.
Tiểu Thiên nhìn Như Mộng ngồi ở trước mặt, ở trong
lòng âm thầm thở dài: Quả nhiên là một mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành, cái
danh hiệu hoa khôi xem ra còn chưa xứng tầm với nàng.
Bộ dạng thanh lệ thoát tục như thế, sự màu mè hoa lá
quanh đây thực làm bẩn sự thanh khiết của nàng. Nhìn Như Mộng trong mắt hơi hơi
mang theo ưu thương, làm cho Tiểu Thiên không khỏi có cảm giác thương tiếc.
Ai ~~~ Nếu như nàng là một nam nhân, nhất định sẽ đem
Như Mộng cô nương lấy về nhà hảo hảo thương yêu .
Nàng không thích hợp với nơi này, hoặc có thể nói,
thanh lâu này hoàn toàn làm bẩn nàng. Nhìn thấy Như Mộng, Tiểu Thiên trong lúc
nhất thời thất thần.
Thấy Tiểu Thiên ngây ngốc nhìn chằm chằm mình, Như
Mộng không hờn giận nhíu mày, nhưng cũng không có biểu lộ gì ra ngoài, mà là
đem trà tiếp tục tiến thêm một bước đưa tới trước mặt Tiểu Thiên, “Công tử
thỉnh dùng trà.” Lúc này đây, thanh âm của nàng thực đã hơi phóng đại.
“À, à, cám ơn!” Tiếp nhận trà, trên mặt Tiểu Thiên hơi
hơi mang theo vẻ mất tự nhiên, trong mắt hiện lên một tia xấu hổ.
“Như Nộng mới vừa nghe nói tên của công tử gọi là Tầm
Hoan?” Như Mộng tao nhã ở trứoc mặt Tiểu Thiên ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi, hai
mắt khẽ đánh giá Tiểu Thiên.
“Sao?” Tiểu Thiên trong lúc nhất thời không kịp phản
ứng, hơi hơi sửng sốt, lập tức cười nói: “Đúng, tại hạ là tới tìm hoan (tìm
vui).” Tiểu Thiên hướng Như Mộng tươi cười lễ phép.
Không biết vì sao, nàng cảm thấy Như Mộng cô nương
không giống một thanh lâu nữ tử.
“Tìm vui?” Như Mộng che miệng nở nụ cười, “Công tử ra
giá hai vạn lượng để đến Tầm Hoan lâu tìm vui, thật đúng là phù hợp với đại
danh của công tử.”
Tiểu Thiên nghe Như Mộng nói như vậy, tự nhiên là cảm
thấy đựoc ý châm chọc trong lời nói của nàng, nàng cũng không có nói gì, chỉ là
tùy ý cười cười, “Cái gọi là nhân không phong lưu uổng thiếu gia thôi, bổn
thiếu gia còn trẻ, không thừa dịp tuổi trẻ hảo hảo phong lưu một phen, sao có
thể xứng với … đại danh của ta a, cô nương ngưòi nói xem có đúng hay không.”
“Công tử nói chuyện thực kỳ lạ.” Như Mộng vẫn tao nhã
như trước.
Tiểu Thiên không nói nữa, chính là một lần nữa nhìn kĩ
Như Mộng, đúng là hồng nhan bạc mệnh a, một cô nương tốt như vậy lại lưu lạc
phong trần, thật là đáng thương xót.
“Vân nghĩ muốn xiêm y hoa nghĩ muốn dung, xuân phong
phất hạm lộ hoa nùng. Nếu không có đàn ngọc đỉnh núi gặp, hội hướng dao thai
dưới ánh trăng phùng.” Tiểu Thiên không tự chủ được khẽ ngâm một vài câu thơ, làm
cho Như Mộng nao nao, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, sự chán ghét lúc
trước với Tiểu Thiên cũng giảm đi vài phần, thay vào đó là ý vị thưởng thức.
“Công tử dùng từ ngữ thật hay.” Như Mộng nhịn
không được liền lên tiếng khen.
“Ha hả ~~~” nghe Như Mộng như thế khoa trương khen
mình như thế, Tiểu Thiên xấu hổ sờ sờ cái ót, cười nói: “Cô nương quá khen. Nếu
không phải cô nương có dung mạo xinh đẹp như hoa như nguyệt, làm cho tâm hồn ta
xao động mới ngâm một bài thơ hay như thế.” Nói xong, còn ra vẻ ái muội nhìn
Như Mộng liếc mắ