
ngươi ra cung giải
sầu, không nghĩ tới lại cho ngươi đụng tới hoàng hậu , chuyện này cũng không
nên trách ta.
Thật vui a, chưa từng gặp được sự tình đùa tốt như
vậy.
Tươi cười trong mắt Đoạn Ngự cùng lửa giận trong mắt
Hoàng Phủ Tấn hình thành thế đối lập.
Hoàng Phủ Tấn nghiêm mặt, trừng mắt nhìn Tiểu Thiên
cách đó không xa: Ăn uống mua sắm, là hắn bao toàn bộ? Thực sự tưởng bở!!!! Nữ
nhân chết tiệt này, hắn cưới nàng, nàng lại cho hắn cắm sừng, nhưng khẩu khí
lại nghe như là trách hắn cưới nàng, dường như hắn còn không xứng đáng cưới
nàng, chẳng những cùng nam nhân thông đồng, nàng còn chạy tới kỹ viện bao hoa
khôi?
Nàng thực nghĩ đến Hoàng tổ mẫu có thể bảo vệ được
nàng sao?
“Tiểu thư. . . . . .” Đoá nhi đang muốn nói, lại bị tú
bà kia cắt ngang .
“Ai da , vị công tử này ra tay thực hào phóng, xem ra
là không có mấy đại gia có thể ra giá như công tử, xin hỏi công tử ngài xưng hô
như thế nào?” Tú bà đến bên người Tiểu Thiên, cao hứng cười toe tóe.
“Ách. . . . . . Tại hạ Lí Tầm Hoan!” Trong đầu Tiểu
Thiên đột nhiên hiện lên tên này.
Ừm, không tồi, theo Tầm Hoan lâu tên còn rất xứng.
“Lí Tầm Hoan? Ha hả ~~ Tên rất hay, tên công tử thật
hay.” Tú bà dường như vươn ngón tay cái vuốt mông ngựa .
“Ha hả, đó là .” Tiểu Thiên cây quạt phe phẩy trong
tay, cười đến vẻ mặt cứng ngắc.
Tuy rằng vuốt mông ngựa không phạm pháp, nhưng cách tú
bà này vỗ mông ngựa cũng thật là. . . . . .
“Phốc ——” Đoạn Ngự cuối cùng vẫn là nhịn không được
bật cười, liếc nhìn Hoàng Phủ Tấn một cái xem thường.
“Lí Tầm Hoan? Nàng gọi là Lì Tầm Hoan?” Đoạn Ngự chỉ
vào Tiểu Thiên bật cười.
Trời ạ, hoàng hậu này rất khôi hài , ngay cả cái tên
đều đặt tốt như vậy.
“Đừng cười !” Hoàng Phủ Tấn nghiêm mặt, tầm mắt hướng
về của phương hướng Tiểu Thiên.
Lí Tầm Hoan? Tên nữ nhân chết tiệt này nghĩ ra, nhưng
thật ra tiêu sái, dùng tiền hắn đến”Phiêu kĩ” , còn lấy cái tên như vậy làm cho
người ta ý nghĩ kỳ quái. Trong mắt Hoàng Phủ Tấn hiện lên ngay cả chính hắn
cũng không chú ý tới – Tươi cười.
Chỉ nghe tú bà tiếp tục nói: “Vị công tử này, Như Mộng
của chúng tôi hôm nay sẽ thuộc về ngài, vậy tiền kia. . . . . .”
“À, tiền phải không, ta sẽ bảo thư đồng của ta về nhà
lấy.” Tiểu Thiên đem Đóa nhi kéo sang một bên, ở nàng bên tai thấp giọng nói:
“Ngươi vào trong cung, bẩm với Hoàng tổ mẫu giúp đỡ ta chút, nhớ nói, nhớ nói
ta cần dùng gấp, khi trở về sẽ giải thích với bà.”
“A? Nhưng tiểu. . . . . . Thiếu gia, nếu lão phu nhân
không đồng ý. . . . . .” Đoá nhi vô cùng đáng thương nhìn Tiểu Thiên, 555~~ Làm
gì có chủ nhân nào kì lạ như thế a.
“Ngươi cứ nói, nếu bà không cho, ta sẽ không về nhà .
Ngươi yên tâm đi, nãi nãi,bà nội nhất định sẽ cho mà.” Nói xong, còn không
thương tiếc vỗ vỗ bả vai của Đóa nhi.
“Đúng, đúng, đúng, vị Tiểu ca này, đương tổ mẫu lúc
nào cũng sẽ rất yêu thương cháu của mình, ngươi trở về nhà lấy đi.” Tú bà vội
không ngừng thúc đẩy thêm vào, lần này gặp phải một đại gia coi tiền như rác
như vậy, bà nhất định không thể để vuột mất.
“Ừm, Lan mụ mụ nói rất đúng.” Tiểu Thiên thanh thanh
cổ họng mở miệng nói: “Vậy ngươi nên đến thông báo cùng Như Mộng cô nương, bổn
thiếu gia đêm nay sẽ ngủ ở chổ này của nàng.”
“A?”
“A?”
Tú bà cùng Đóa nhi đồng thời sửng sốt, chỉ nghe tú bà
vẻ mặt khó xử nhìn Tiểu Thiên mở miệng nói: “Công tử, ngài muốn ngủ cùng Như
Mộng?”
“Đúng vậy, bản công tử xuấ ra hai vạn lượng cũng không
phải là vì chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái chứ.”
Bằng không vị hoa khôi này buôn bán thật sự cũng quá
lời đi, hai vạn lượng a, so với Minh tinh kiếm tiền còn nhiều hơn.
“Nhưng. . . . . . Nhưng công tử, Như Mộng nhà chúng
tôi là bán nghệ không bán thân a.” Tú bà vẻ mặt khó xử nhìn Tiểu Thiên.
Bán thân? Trong mắt Tiểu Thiên hiện lên một tia nghi
hoặc, ai nói cho Như Mộng bán thân? Nàng chẳng qua là muốn ngủ ở nơi này mà
thôi, tìm hai vạn lượng, ngủ một đêm không đủ sao? Cho dù khách sạn tầm cỡ lớn
trên thế giới cũng chưa đắt đến như thế.
Bất quá, ngủ ở kỹ viện cả đêm, tựa hồ thật sự cùng
phiêu kĩ là một chuyện nga.
Hắc hắc ~~~ Nếu đùa vui như vậy, dọa dọa tú bà này một
chút cũng không tồi.
Nghĩ như vậy , Tiểu Thiên liền nhìn tú bà mở miệng
nói: “Thật sự là bán nghệ không bán thân?”
“Vâng, đúng vậy, công tử, thỉnh ngài đừng làm khó dễ
lão thân .” Tú bà nghiêng mình thi lễ mở miệng nói.
“Ha hả ~~ Không khó xử, bổn thiếu gia tuyệt không khó
xử mụ mụ ngươi.” Tiểu Thiên cười đến vẻ mặt vô hại, không ai nhìn ra được trong
vẻ tươi cười này của nàng mang theo tính nguy hiểm.
“Cám ơn, cám ơn công tử.” Nghe Tiểu Thiên nói như vậy,
tú bà cao hứng đến mức thiếu chút dập đầu.
“Không cần khách khí, kỳ thật ta có một cách này sẽ
giúp cho cả hai bên đều hài lòng, Như Mộng bán nghệ không bán thân đúng hay không?
Tốt lắm a, đêm nay nàng theo hầu ta ngủ, ta không trả tiền, như vậy sẽ không
tính là nàng bán thân a.” Hơn nữa, cho dù Như Mộng cô nương người ta muốn bán
mình, nàng cũng không có đủ tài cán hưởng cái phúc đó a.
Ha hả, tục ngữ nói như thế nào nhỉ? Nga,