
àng.
Ngay thời gian 2 người cảm xúc dần dần
ko khống chế được, trên cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa “Băng
băng băng” khẩn cấp, tiếng sấm của quản gia Mộc ở ngoài cửa vang lên-
Vương gia, là Lâm công công tới, nói hoàng thượng truyền chủ tử lập tức
tiến cung.
1 câu, tựa như 1 chậu nước lạnh tưới tắt dục hỏa 2 người.
Hoa Trầm Hương ko dám lại chậm trễ, lập
tức đứng dậy, Quân Phi Vũ giúp hắn chỉnh lý hảo y phục, tống hắn ra-
Trầm Hương, ngươi cẩn thận 1 chút!…
Hoa Trầm Hương ở trán nàng tiêm ấn xuống 1 cái hôn- Ngươi hôm nay cũng mệt mỏi! Sớm nghỉ ngơi 1 chút, ta sẽ sớm
mau trở lại. Đừng lo lắng!
Quân Phi Vũ nhìn Hoa Trầm Hương cứ như
vậy đi ra ngoài, tro lòng lại ẩn ẩn sinh ra 1 loại dự cảm bất an đến,
hoàng thượng gọi gấp đến như vậy, rốt cuộc là chuyện gì? Ko phải là
chuyện ngày hôm nay về nàng đi?
Ko biết mình tựa ở trường kỷ thượng ngồi đờ ra bao lâu, trên cửa truyền đến nhẹ đập thanh, thanh âm Hạ Cúc nhẹ
nhàng vang lên- Công chúa, nên dùng bữa tối !
Quân Phi Vũ lười động, chỉ là lười biếng nói- Truyền vào đi!
_ Dạ!
Lập tức, mấy thị nữ liền đem cơm nước
đưa vào tro phòng, toàn bộ cơm nước sắc hương vị câu dẫn đặt ngay trước
mắt, Quân Phi Vũ lại 1 điểm muốn ăn cũng ko có.
Hạ Cúc ở 1 bên nhìn nàng ko động đũa,
tưởng món ăn ko hợp khẩu vị, liền hỏi- Công chúa, có phải hay ko ko
thích những thức ăn này? Kia để nô tỳ kêu bọn họ đem món khác lên, có
được ko?
Quân Phi Vũ hướng nàng mỉm cười, than nhẹ 1 tiếng- Ko cần! Này thức ăn đã rất tốt. Ta chỉ là có chút lo lắng cho vương gia.
Hạ Cúc cười nói- Công chúa ko cần lo lắng, vương gia ko có việc gì, hoàng thượng thường xuyên đô hội gọi vương gia tiến cung.
Quân Phi Vũ nhẹ “Ân” 1 tiếng, tro lòng
nàng đương nhiên minh bạch, phụ tử họ lưỡng có chuyện quan trọng thương
lượng, đó là rất bình thường, nhưng mí mắt luôn luôn ko ngừng nhảy, nhảy được tro lòng của nàng càng ngày càng bất an.
Mỗi dạng món ăn nàng cũng ý tứ gắng ăn 1 chút, liền làm cho Hạ Cúc lui xuống.
. . .
Đêm trường từ từ, ko biết ngủ thế nào,
Quân Phi Vũ liền triệu Hạ Cúc lấy cầm đến, sau đó lệnh nàng lui ra, liền bắt đầu tự đàn tự xướng.
Nhưng tâm thần ko yên, hát được rơi tác, tịch mịch, Quân Phi Vũ chỉ cảm thấy tro lòng trống trơn, vẫn là than
nhẹ 1 tiếng, lại ko đánh đàn hát hưng trí.
Vừa định muốn đứng lên, lại đột nhiên nghe được bên tai truyền đến 1 tiếng hừ lạnh, nàng sợ đến bỗng nhiên ngẩng đầu.
Khi thấy cái kia nam nhân vẻ mặt bừa bãi tà mị chính tựa ở bên cửa sổ, tà phượng con ngươi, lúc vẻ mặt cùng
giọng điệu mỉa mai nhìn nàng, Quân Phi Vũ ko dám tin tưởng trợn to mắt,
lầm bầm hỏi 1 câu- Ngươi tại sao lại ở chỗ này?
_ Ta vì sao ko thể ở chỗ này?- Tần Nham Ngạo bất mãn nhìn nàng. (Oa…oa, cuối cùng ngũ đại phu thị đã xuất hiện, ta thật là ngày đêm mong nhớ…-
Milk***Vũ tỉ- Bọn họ là mong nhớ ta, ngươi nhớ làm gì!***Milk- Ngươi có
tư cách nói, ngươi chỉ biết Hương Hương kia mà bỏ quên ngũ đại phu thị
nhà ta…***Vũ tỉ: Nhà ai?***Milk- …)
Này nữ nhân ngốc, rõ ràng rất thông
minh, thế nào đều nghĩ ko ra nàng tại sao muốn chạy đến cái chỗ này để
chịu tội? Ở Phượng Hoàng quốc làm công chúa điện hạ của nàng thật tốt,
ko nên chạy tới nơi này cùng người khác cướp nam nhân? Huynh đệ bọn họ
có cái nào so ra kém cái kia hoa hoa công tử ?
Thực sự là tức chết hắn!
Nếu ko phải nữ hoàng bệ hạ để cho bọn họ tới bảo hộ nàng, hắn thật hận ko thể hiện tại liền bóp chết nàng để đỡ tức chết.
Đã vậy còn quá quả đảm ở tro hoàng cung
người khác ra tẫn danh tiếng, cũng ko hiểu được thu liễm phong mang của
mình, còn buổi diễn liền thắng, tựa như sợ người ta ko biết nàng có bao
nhiêu có khả năng, lại ko biết như vậy sẽ làm nàng bị chết nhanh hơn,
ngươi 1 người ngoại mới tới thế nhưng cướp hết oai phong của người khác, người khác ko nghĩ biện pháp diệt ngươi mới là lạ.
Nhìn nàng như vậy tử, sợ rằng còn ko biết đại họa đang đến nữa?
Nhìn Tần Nham Ngạo kia dùng bộ dạng ghê
tởm quái dị, Quân Phi Vũ ko khách khí đánh 1 phát- Ngươi nếu tới tìm ta, có chuyện thì nói, đừng ở chỗ này âm dương quái khí thảo nhân ghét!
Tần Nham Ngạo thiếu chút nữa chán nản, nàng thế nhưng nói hắn kỳ quái, thế nhưng nói hắn thảo nhân ghét?
Hắn Tần Nham Ngạo đi tới chỗ nào mà
chẳng được nữ nhân hoan nghênh, bằng ko danh hào hắn “Tích Hoa công tử”
là như thế nào có được? Mà nữ nhân này lại 1 chút cũng ko bị bộ dáng hắn mê hoặc, thực sự là có mắt như mù!
Nghĩ đến tình cảnh cùng an nguy của
nàng, hắn vẫn là đè xuống tức giận tro lòng- Ta là phụng nữ hoàng bệ hạ
chi mệnh tới cứu ngươi!
Quân Phi Vũ mi tiêm vừa kéo, hơi nhíu mày- Ngươi có ý gì? Ko nói rõ ràng, ta sẽ ko cùng ngươi đi.
Tần Nham Ngạo 1 lược thân đem nàng ôm
vào tro ngực, phượng con ngươi vẫn là doanh kia bất cần đời tiếu ý- Thê
chủ đại nhân, chỉ sợ ngươi còn ko biết? Thương Ngô quốc hoàng thượng đã
bệnh tình nguy kịch, hiện tại Thương Ngô quốc thế cục khẩn trương, 1
điểm gió thổi cỏ lay liền khả năng có họa sát thân, mà ngươi, lại cản
trở người khác lộ!
_ Ko có khả năng! Mấy canh giờ trước hoàng thượng còn hảo hảo,