
thế nào thoáng cái liền bệnh tình nguy kịch? Ngươi gạt ta!
Quân Phi Vũ dùng sức giãy giụa, lại thoát ko ra Tần Nham Ngạo khống chế.
Tần Nham Ngạo phượng con ngươi nội hiện
lên 1 tia lãnh ý- Ngươi ko tin ta? Ta còn nói cho ngươi biết 1 tin tức,
Hoa Trầm Hương sẽ ko thú ngươi, vì hoàng vị, hắn sẽ thú nữ nhi thừa
tướng Trầm Khói Nhẹ làm vợ, mà hắn, lúc này đang ở phủ thừa tướng cùng
Trầm Thiên Lãng thương lượng hôn sự của hắn cùng với Trầm Khói Nhẹ! Nếu
ngươi ko tin, ta có thể dẫn ngươi đi nhìn!
Quân Phi Vũ thân thể cứng ngắc tức khắc
mềm nhũn đi xuống, Tần Nham Ngạo chỉ có thể chăm chú ôm nàng, ko để nàng ngã nhào trên đất, tâm, nhưng lại là đau xót.
Mà nàng lúc này mới hiểu được, nàng vì nam nhân khác đau lòng, nhưng nàng, lại để cho bọn họ đau lòng!
1 lát, Quân Phi Vũ mới ngẩng đầu, sắc
mặt tái nhợt được dọa người, nắm tay phát tiết tựa như chủy ở Tần Nham
Ngạo đích thân đánh- Ko! Ta ko tin! Là ngươi gạt ta đúng hay ko? Nhất
định là ngươi đang gạt ta!
Nhìn Quân Phi Vũ kia bộ dáng khóc ko ra
nước mắt đáng thương, Tần Nham Ngạo đột nhiên có 1 loại cảm giác muốn
giết Hoa Trầm Hương, hiện tại chỉ là do hắn nói cho nàng biết tin tức
này mà thôi, lúc đợi được nàng tự mình theo tro miệng Hoa Trầm Hương
biết tin tức này, nàng lại nên tự xử như thế nào?
Tro lòng chỉ cảm thấy từng đợt nhéo chặt, nhéo đau
Hắn nhịn ko được chăm chú ôm lấy nàng, nhẹ giọng dỗ- Nha đầu ngốc, muốn khóc liền khóc đi! Ta cam đoan, ko hề cười ngươi.
Quân Phi Vũ nắm tay buông xuống, đột
nhiên dùng sức đẩy hắn ra, đôi mắt sáng ở tro nháy mắt khôi phục sáng
tro suốt, xinh đẹp trên mặt tràn đầy kiên quyết, vẻ mặt thành thật nhìn
hắn nói- Nham Ngạo, cám ơn ngươi tới nói cho ta biết tin tức này, thế
nhưng, ta bây giờ còn ko thể đi.
_ Vì sao?- Tần Nham Ngạo phượng con
ngươi nhíu lại, tuấn trên mặt cực kỳ xinh đẹp doanh đầy giận tái đi-
Chẳng lẽ ngươi thật muốn ko đụng nam tường ko quay đầu lại?
Quân Phi Vũ yên lặng nhìn hắn- Ko sai!
Ta nhất định phải nghe được hắn chính miệng nói cho ta biết. Nếu quả
thật đúng như lời ngươi nói, ta sẽ ko sẽ đem tâm lãng phí ở trên người
của hắn. Nhưng dù cho như vậy, ta cũng còn có 1 vật đang rơi vào trên
người của hắn, ta phải nghĩ biện pháp cầm về mới có thể đi.
_ Thứ gì? Giao cho ta đến làm, trên đời
này ko có vật gì mà Tần Nham Ngạo ta lấy ko được- Quân Phi Vũ đang muốn
gật đầu, đột nhiên nghĩ đến mẫu hậu nói Thiên Linh châu là bí mật hoàng
tộc, ai cũng ko thể để lộ bí mật, cuối cùng vẫn lắc đầu 1 cái- Ko thể!
Chuyện này nhất định ta phải tự mình làm mới được.
Do nàng xuất thủ, có lẽ so với hắn còn dễ dàng 1 chút.
Chỉ là, này Thiên Linh châu cũng ko biết Hoa Trầm Hương giấu ở đâu? Nàng thừa dịp lúc hắn đi, tìm khắp phòng của hắn cũng ko có tìm thấy, xem ra vẫn phải là chờ thời gian thích hợp, tự mình hướng hắn mở miệng đòi về Thiên Linh châu .
Bất kể như thế nào, Quân Phi Vũ vẫn là
cảm tạ Tần Nham Ngạo đến đây 1 chuyến vì nàng cảnh báo- Nham Ngạo, ngươi đi về trước đi! Thay ta hướng mấy người bọn hắn vấn an đi.
Tần Nham Ngạo còn muốn nói điều gì, cửa đã truyền đến 1 trận tiếng vang, là Hoa Trầm Hương đã trở về!
Nhìn thấy Tần Nham Ngạo vẫn là ko nhúc nhích, Quân Phi Vũ gấp đến độ cắn răng gầm nhẹ- Ngươi đi mau a!
Nhìn thấy Tần Nham Ngạo vẫn là đứng ở
nơi đó nhìn nàng, vẫn ko nhúc nhích, Quân Phi Vũ gấp đến độ cắn răng gầm nhẹ- Ngươi đi mau a!
Nghe được đại cửa mở ra thanh âm, Hoa
Trầm Hương cước bộ, cũng theo hướng nội thất đi tới, chỉ cần lại vòng
qua kia 1 đạo bình phong, hắn liền tiến vào nội thất .
_ Tiểu Vũ, ta đã trở về!
Trời ạ! Thanh âm của hắn nhẹ nhàng vang lên .
Quân Phi Vũ chỉ cảm giác tâm mình khẩn
trương đến độ sắp nhảy ra ngoài, nhưng Tần Nham Ngạo chết tiệt kia, lại
chính đứng chết ở chỗ này, nàng mau muốn khóc!
1 đôi mắt đẹp doanh đầy cầu xin, nhìn
hắn, 2 tay lại kéo kéo, dùng môi ngữ nói với hắn- Van cầu ngươi, nếu ko
muốn ta chết, ngươi cũng nhanh chút đi thôi!
Xuyên thấu qua bình phong, phát hiện Hoa Trầm Hương kia thon dài cao ngất thân ảnh đã như ẩn như hiện, lập tức
sẽ vào được, Quân Phi Vũ mau muốn điên muốn thét chói tai, đang muốn
nhắm mắt lại chờ chết, Tần Nham Ngạo lúc này mới câu môi cười, đột nhiên 1 cái lắc mình, cả người tựa như 1 trận gió nhẹ, 1 chút theo bệ cửa sổ
nhẹ nhàng ra.
Kia thân pháp, mau được vô cùng quỷ dị,
Quân Phi Vũ thậm chí có 1 chút hoài nghi, hắn còn có phải là người hay
ko? Làm sao sẽ nhanh như vậy?
Nhìn thấy Tần Nham Ngạo đi, nàng mới thở dài 1 hơi, cả người ngã ngồi ở mép giường, chỉ cảm thấy trán tiêm lành
lạnh, thân tay vừa sờ, mở ra vừa nhìn, đầy tay tâm lại tất cả đều là mồ
hôi lạnh.
Hoa Trầm Hương hô 1 tiếng ko ai đáp lại, tưởng nàng đang ngủ cho nên mới ko đáp với hắn.
Nhưng vừa vào nội thất, lại phát hiện
Quân Phi Vũ chính ngốc ngơ ngác ngồi ở mép giường, thấy nàng mặt cười
tái nhợt, bộ dáng 2 mắt vô thần, Hoa Trầm Hương tro lòng cả kinh, lập
tức vọt tới trước mặt nàng, vẻ mặt sốt ruột cầm 2 vai của nàng lắc- Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, ngươi làm sao? Có phải hay ko ko thoải mái? Ngươi mau