
ràng tinh thần ko tỉnh
táo, liền vung lên cặp mắt kia tựa hồ cũng có chút vô lực, hướng toàn
trường 1 ngắm, cuối cùng đem tầm mắt dừng ở trên người Quân Phi Vũ.
Hoa Ko Rơi rõ ràng tinh thần ko tỉnh
táo, liền vung lên cặp mắt kia tựa hồ cũng có chút vô lực, hướng toàn
trường 1 ngắm, cuối cùng đem tầm mắt dừng ở trên người Quân Phi Vũ.
Nhưng nói cũng ko phải nói với nàng- Trầm Hương, còn ko mau hướng mọi người giới thiệu 1 chút công chúa Phượng Hoàng quốc?
Hoa Ko Rơi thanh âm nghe như rất là vô
lực, nhưng vẫn là tràn đầy uy nghiêm, ngay cả Hoa Trầm Hương đối với hắn cũng tràn ngập cung kính cùng tôn trọng- Nhi thần tuân mệnh!
Hắn nắm Quân Phi Vũ đứng lên, chậm rãi
đi tới trước điện- Bản vương cấp chư vị giới thiệu 1 chút, vị cô nương
bên cạnh ta đó là Phượng Hoàng quốc Lục công chúa điện hạ.
Quân Phi Vũ hướng 4 phía gật đầu mỉm
cười, lại hướng Hoa Ko Rơi hành lễ- Phi Vũ thất lễ! Lần thứ 2 bái kiến
hoàng thượng, bái kiến hoàng hậu.
Hoa Ko Rơi nhìn nàng tự nhiên như chuyên gia, nói chuyện ko trác ko kháng, tro mắt hiện lên 1 tia hài lòng, mỉm
cười nói- Công chúa ko cần đa lễ! Nếu tới Thương Ngô quốc chúng ta, để
Trầm nhi hảo hảo mà bồi cùng ngươi, nếu như hắn có cái gì chiêu đãi ko
chu toàn, công chúa để ý hướng trẫm hồi bẩm, trẫm nhất định sẽ giúp
ngươi đòi lại cái công đạo.
Quân Phi Vũ lần thứ 2 dịu dàng khuất thân- Tạ ơn bệ hạ long ân!
Hoa Ko Rơi vừa cười- Công chúa thỉnh hồi tọa! Chậm rãi thưởng thức thiết yến hôm nay chuẩn bị riêng cho ngươi. Ca vũ đâu!
Nói xong, bàn tay to nhẹ huy dưới, nhạc
khí cùng tấu thanh khởi, 2 hàng mặc phấn hồng xiêm y vũ giả theo cửa
cung dáng người nhẹ nhàng đi đến.
Quân Phi Vũ ở Hoa Trầm Hương che chở hạ, lui về chỗ ngồi, giương 1 đôi mắt sáng, xuyên thấu qua ca vũ, quan sát
đến quan này tràng bách thái, nhưng thật ra tự đắc kỳ nhạc.
Nói như vậy, loại này cùng gia quyến
tham gia tiệc tối, thông thường cũng là các quan đại thần vì con gái của mình tìm 1 hảo quy túc, vì mình tìm 1 hảo chỗ dựa vững chắc tuyệt hảo
cơ hội.
Ở ca múa mừng cảnh thái bình dưới, mọi người ôm tâm tư riêng, nhắm vào mục tiêu của chính mình, chuẩn bị hạ thủ.
Nhìn Hoa Trầm Sơn nhưng thật ra mười
phần thập tượng Hoa Ko Rơi, tuổi trẻ, đã vẻ mặt bệnh trạng, mặt mày tro
lúc đó một mảnh ám trầm, con ngươi vô thần, mí mắt phù thũng, hiển nhiên là người miệt mài quá độ.
Cư nàng dò thăm tin tức, thái tử hắn
tính tình quá mức nhu nhược, hơn nữa nhị hoàng tử Quang Vinh vương Hoa
Trầm Hương danh tiếng chính kính, người cơ hồ được thiên thời địa lợi,
xem ra hắn vị trí thái tử cũng ngồi ko được bao lâu, trên dưới triều
đình, chân chính có đại thần dã tâm, như Trầm Thiên Lãng các loại sớm
liền buông tha cho thái tử này mà coi như bù nhìn, tự nhiên mà đem mục
tiêu chuyển lên trên đầu Hoa Trầm Hương.
Đương nhiên, tựa như thái tử, Ngũ hoàng
tử, Bát hoàng tử các loại mặc dù so ra kém Hoa Trầm Hương, nhưng dù sao
cũng là người tro hoàng gia, có chút tiểu quan thiên kim nếu có thể bị
bọn họ coi trọng, trở thành hoàng thân quốc thích, tự nhiên cũng là mộng tưởng này đó của thần chúc cùng các thiên kim tiểu thư.
Quân Phi Vũ bất động thanh sắc quan sát
đến người xung quanh, phát hiện có vài đạo ánh mắt thường thường dừng ở
trên người của nàng, mang theo xem kỹ, phán đoán, hảo khả, thậm chí còn
có chút địch ý, xem kỹ ánh mắt tò mò là đến từ thái tử cùng Ngũ hoàng
tử.
Mà mang theo địch ý ánh mắt, 1 đạo là đến từ hoàng hậu với nương nương bên người hoàng đế ; 1 đạo khác lại là người Thẩm gia.
Người Trầm gia đối với nàng có địch ý,
nàng đảo là có thể lý giải, dù sao Trầm Khói Nhẹ thích Hoa Trầm Hương,
Trầm Thiên Lãng đến miệng bị nàng làm cho tức chết, nàng có oán hận là
tình lý tro chuyện.
Thế nhưng, kia hoàng hậu chỉ là cùng
nàng lần đầu gặp mặt, vì sao đối với nàng cũng có địch ý đây? Chẳng lẽ
nguyên nhân bởi vì Hoa Trầm Hương?
Quân Phi Vũ khẳng định Hoa Trầm Hương
biết nguyên nhân, tự nhiên mà tiến đến bên tai hắn, nhẹ giọng hỏi- Trầm
Hương, ngươi xem hoàng hậu tại sao muốn dùng 1 ca hận chết ánh mắt ta
nhìn ta? Ta nhưng ko nhớ rõ đã đắc tội với nàng.
Hoa Trầm Hương nhàn nhạt liếc hoàng hậu
liếc mắt 1 cái, nghiêng đầu hướng Quân Phi Vũ nhẹ nhàng cười- Bởi vì
thái tử là con trai của nàng, Thẩm gia là nhà mẹ đẻ của nàng.
_ Này có quan hệ gì với ta? Chẳng lẽ ta sẽ ảnh hưởng quan hệ giữa các ngươi sao?
_ Phải!
_ Vì sao?
Hoa Trầm Hương lột trái vải nhét vào tro miệng của nàng, sủng nịch cười- Ngươi nha, cũng đừng hỏi nhiều như vậy, có ta ở đây, nàng còn ko nhúc nhích được ngươi! Tiểu Vũ, gả cho ta, có
được ko?
Quân Phi Vũ nghiêm túc nhìn hắn- Ngươi có thể bảo đảm cuộc đời này chỉ yêu 1 mình ta sao?
Hoa Trầm Hương vẻ mặt thành thật, thành
kính giơ lên 2 ngón tay- Ta phát thệ, đời này kiếp này chỉ yêu 1 Phi Vũ, như này có vi thề, ắt gặp trời phạt!
Quân Phi Vũ yên lặng nhìn hắn, ánh mắt của hắn rất kiên định, ko có dao động, cũng ko có lóe ra, vậy hắn là nghiêm túc ?
Có người nói, nhân sinh chính là đánh bạc, đổ thắng, đó là may mắn; thua cuộc, đó là bất hạnh.