XtGem Forum catalog
Hãy Biến Tôi Thành Ma Cà Rồng!

Hãy Biến Tôi Thành Ma Cà Rồng!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322465

Bình chọn: 10.00/10/246 lượt.

sao lại có vụ trao đổi này?” – Quả nhiên hắn là một tên xảo quyệt, phải hỏi đến cùng vì sợ mình bị lừa.

“Trong vụ trao đổi này ngươi chẳng thiệt hại gì cả” – Tôi nhún vai.

“Chính vì vậy ta mới thắc mắc, ngươi hoàn toàn có thể giết chết ta ngay bây giờ, tại sao lại đưa ra vụ trao đổi thiệt thòi này?”

“Vậy ngươi không muốn đổi sao?”

“Ta sẽ đổi, nhưng để ta đoán nhé!” – Hắn nhướn mày nhìn tôi.

“Trên thế giới này người duy nhất cần đến máu ta chỉ có thể là Tử Đinh

Hương. Xem ra Tử Đinh Hương sắp chết rồi. Ngươi muốn cứu cô ta sao?”

Tôi im lặng không trả lời hắn.

“Chà, bất hạnh của ngươi là may mắn của ta. Ngươi yêu cô ta” – Hắn cười lớn tiếng.

Bất hạnh của hắn tôi mà may mắn của hắn sao? Lão già chết bầm này!

Tôi giận dữ và lữa từ hai tay tôi sáng lên.

“Hãy giết ta nếu ngươi có đủ can đảm và người yêu bé nhỏ của ngươi cũng

sẽ chết” – Hắn đứng thẳng nhìn tôi thách thức. Vậy là hắn đã nắm được

điểm yếu của tôi rồi.

Nếu không phải mạng sống của hắn gắn liền với mạng sống của em thì tôi đã cho hắn một quả cầu lửa chết ngay tức khắc rồi.

Sau khi trao đổi hai li máu, hắn không uống ngay mà cầm cái li rời khỏi

đảo Rồng. Hắn đi khỏi một lúc, tôi cũng rời khỏi và nhanh thật nhanh,

tôi bay về nhà để cứu em.

Trông em bây giờ không khác gì người đã chết. Da trắng một cách đáng sợ, tóc đã chuyển sang màu bạc trắng. Từ hai mắt của em máu chảy ra liên

tục. Cơ thể em đang đẩy lượng máu cuối cùng trong người ra khỏi cơ thể.

Tôi nhanh chóng uống đầy một miệng máu của Olia rồi truyền qua miệng em.

Như lúc nó đến, bây giờ nó đi cũng nhanh đến bất ngờ. Tóc em lập tức

chuyển về màu đen. Da mặt hồng hào lên hẳn. Máu ở hai mắt cũng thôi

chảy. Có điều em vẫn còn rất gầy.

Đây rồi, đôi mắt mấy ngày nay tôi không được nhìn thấy giờ đây đang nhìn tôi. Em còn mỉm cười với tôi nữa. Nước mắt tôi tuân trào vì vui mừng.

Mặc kệ em nghĩ gì khi thấy tôi khóc, tôi quá hạnh phục nên chẳng còn

biết gì nữa.

Bàn tay em đang lướt nhẹ trên mặt tôi, lau nước mắt cho tôi, tôi chộp lấy nó rồi áp sát vào mặt mình. Hơi ấm đã trở lại với em.

“Em thấy trong người thế nào?” – Tôi xoa nhẹ má em.

“Không còn mệt mỏi nữa anh ạ” – Em trả lời tôi bằng giọng khỏe khoắn.

“Ăn chút gì nhé. Đã một tuần rồi”

“Em cảm thấy khát quá. Anh lấy giúp em một ít máu dưới tủ lạnh được không?”

“Ừ, để anh đi lấy cho em” – Tôi nói rồi lao đi thật nhanh và quay trở

lại cũng thật nhanh. Tôi không muốn rời em một giây nào cả.

Sau khi uống cạn túi máu tôi đưa, em khỏe hoàn toàn. Em lại cười với

tôi, chạy vòng quanh tôi, líu lo không ngừng. Em đã sống lại thật rồi.

“Anh này, hình như em mới ốm một trận rất nặng đúng không? Em có cảm

giác là mình đã ngủ rất lâu” – Em ôm tôi và dụi dụi đầu vào ngực tôi.

“Ừ, vì thời tiết ở biển làm em đổ bệnh đấy. Bây giờ không sao nữa rồi” – Tôi nói rồi hôn lên chán em.

Sau khi cho em ăn cháo, tôi ôm em vào lòng và cứ ngồi mãi như thế không

buông, em cũng vòng tay ôm lấy tôi. Em hôn tôi và tôi cũng hôn em. Mọi

thứ đã trở lại. Dù chỉ là tạm thời nhưng tôi bằng lòng với hạnh phúc

trước mắt.

Chúng tôi quấn quýt bên nhau cả ngày. Đến chiều khi tôi nấu bữa tôi em

vẫn vắt vẻo trên lưng tôi. Cõng em trên lưng thế này mới hạnh phúc làm

sao!

Đêm nay trời không có sao để em ngắm vì vậy em nằm trong vòng tay tôi và nghe tôi hát.

Đang ngân nga giai điệu êm ái như những lời yêu thương tôi dành cho em

thì đột nhiên môi em chặn môi tôi lại. Em hôn tôi thật vội vàng như thế

sắp sửa mất đi. Tôi không hiểu vì sao em lại hôn tôi như thế nhưng nụ

hôn đó quá nồng nhiệt, đủ để tôi thôi suy nghĩ về nó mà chỉ biết hôn em.

Nụ hôn quá nóng bỏng làm lí trí của tôi tan chảy. Sợ lại làm tổn thương em như lần trước, tôi vội vàng đẩy em ra.

“Tử Đinh Hương, em mà cứ thế này anh không biết anh sẽ làm ra chuyện gì đâu” – Tôi ngồi dậy định xuống phòng tắm rửa mặt.

Còn chưa kịp đứng lên thì vòng tay em từ phía sau ôm lấy tôi. Tôi xoay người lại nhìn em.

“Em không muốn anh ra ngoài à?”

Em không trả lời tôi mà chỉ bẽn lẽn gật đầu.

“Em… muốn tiếp tục à?”

Mặt em đỏ lựng lên và em cúi đầu không trả lời tôi. Cái gấu áo sắp bị

hai bàn tay em vò rách. Trông em xấu hổ mới đáng yêu làm sao.

Nâng cằm em lên và đặt lên môi em một nụ hôn. Nụ hôn của sự yêu thương,

của nỗi nhớ nhung bao ngày qua. Em cũng hôn lại tôi và mọi thứ quá nhịp

nhàng.

Đêm hôm nay – theo như lời em nói – chúng tôi đã hoàn toàn là của nhau.

Mọi thứ đã

quay trở lại quỹ đạo (tạm thời) của nó. Em đã hoàn toàn khỏe mạnh, mập

mạp hơn và đã đi học bình thường trở lại. Tôi thì vẫn luôn bên em mọi

lúc, mọi nơi và chẳng bao giờ cảm thấy nhàm chán vì điều đó. Trái lại,

với tôi thời gian bên em chẳng bao giờ là đủ.

Nhưng hôm nay tôi buộc phải rời khỏi em một lúc dù không muốn chút nào.

Oma đang đợi tôi ở nhà và hắn đang dùng quyền năng của mình gọi tôi về

nhà.

Sau khi thì thầm bên tai em rằng tôi cần giải quyết một số chuyện và dặn dò em lát đi học về cẩn thận, tôi trở về nhà ngay lập tức.

Vừa bước chân vàn phòng khách đã thấy Oma đang lơ lửng bên trong. Oma

ch