
n lên.
“Gì vậy anh?” – Em hỏi khi thấy anh chàng phục vụ đẩy chiếc xe vào trong phòng.
“Khi nãy em tắm anh đã gọi thức ăn”
“Anh gọi gì thế?”
“Anh gọi cháo hải sản. Vì anh nghĩ bụng em khó tiêu ăn cháo là tốt nhất”
“Anh chu đáo thật đấy!” – Em ôm chầm lấy tôi rồi tì cằm nên vai tôi nũng nịu. Tôi thừa biết em đang phải nhón chân lên.
“Anh chị đẹp đôi lắm! Chúc anh chị ngon miệng!” – Anh chàng phục vụ nói rồi ra khỏi phòng.
Sau khi ăn xong chúng tôi ra biển ngắm hoàng hôn. Ngồi trên bãi cát và
nhìn quả cầu lửa lui về đường chân trời, mặt biển không còn xanh nữa mà
nhuốm màu vàng cam rực rỡ. Những con hải âu đang chờn vờn trên mặt sóng
và cất tiếng kêu gọi nhau về tổ.
“Bên trong đó là đảo Rồng phải không anh?” – Em nói và chỉ tay về phía mặt trời.
“Ừ”
“Nó như thế nào hả anh?” – Em hỏi rồi ngả đầu vào vai tôi, mặt vẫn nhìn về hướng đường chân trời.
“Rất đẹp. Những ngọn núi hùng vĩ với những khu rừng và những thảm cỏ
xanh ngát. Dòng sông thì không bao giờ bị vấy bẩn và nước lúc nào cũng
thanh mát” – Vừa trả lời, tôi vừa quàng tay qua vai em và kéo em sát lại gần mình hơn.
“Tuyệt thật. Thế những con rồng thì sao?”
“Những con rồng sống trong những thung lũng và những bồn địa. Phần lớn
thời gian chúng dùng để ngủ. Còn chúa rồng sống trong tim mặt trời”
“Tim mặt trời?”
“Ừ, đó là nơi cung cấp nhiệt cho mặt trời”
“Chắc nóng lắm nhỉ!”
“Với anh thì không nhưng với em thì có đấy”
Em có vẻ rất thích hỏi, còn tôi thì sẽ luôn trả lời em dù đó có là câu
hỏi ngây ngô đến cỡ nào. Có lần em chỉ vào con gà mà hỏi “sao đó không
phải là con vịt mà lại gọi là con gà nhỉ” và tôi chỉ vào con vịt đang
bơi ở hồ gần đó mà nói “vì con kia là con vịt rồi lên nó phải là con
gà”. Không chịu buông tha, em vẫn tiếp tục hỏi những câu là người ta
buốt óc nhưng ngộ nghĩnh vô cùng.
Chúng tôi cứ ngồi như thế cho đến khi những tia nắng cuối ngày tắt hẳn.
Gió biển bắt đầu mạnh hơn làm những hàng dừa đu đưa đến mệt mỏi.
“Đi dạo anh nhé!” – Em nói và không đợi tôi trả lời, em đứng phắt dậy khéo tôi đứng lên theo.
“Ừ” – Tôi nói và xoa đầu em.
“Đợi em một chút!” – Em nói rồi chạy vào bìa rừng ven biển. Một lát sau em quay lại với một cái lá chuối rất lớn.
“Em định làm gì vậy?” – Tôi chau mày hỏi em.
“Em không muốn bị cát vào giày. Đi sẽ rất khó chịu!”
Em nói rồi đào lên một cái hố nhỏ trong cát. Sau đó em cởi giày ra và
hối tôi cởi theo em. Dùng cái lá chuối lót xuống dưới cái hố vừa đào, em bỏ giày của tôi và của em lên bên trên tấm lá.
“Chúng ta có thể cầm theo mà” – Tôi nhìn em ngạc nhiên.
“Không! Tay chúng ta bận rồi”
Bận? Em đúng là khó hiểu. Làm tôi không cách nào bắt kịp những suy nghĩ trong đầu em. Có lẽ vì vậy mà tôi yêu em nhiều hơn.
Giờ thì tôi đã hiểu tay chúng tôi “bận” gì. Hai tay em nắm chặt hai tay tôi rồi em đi giật lùi về phía sau, mặt đối mặt với tôi.
“Như thế này chúng mình sẽ luôn nhìn thấy nhau” – Em tự hào về cái kiểu đi dạo ngộ nghĩnh mình vừa nghĩ ra.
Tôi nhìn em âu yếm và cười thật hiền. Trong khi đó những cặp tình nhân
cũng đang đi dạo giống chúng tôi bắt đầu trỉ trỏ vào em. Một số cô gái
cũng bắt trước em, nắm tay người yêu mình và đi giật lùi.
Em nhìn thấy vậy thì càng cười tươi hơn. Đôi mắt em sáng rực sự hạnh phúc.
Tôi đứng khựng lại và kéo hai tay em thật mạnh về phía mình. Bị bất ngờ, em té nhào vào lòng tôi mà không kịp chống đỡ.
“Em biết không? Mỗi phút giây bên em, anh trân trọng từng hơi thở” – Tôi thì thào vào tai em.
Em dụi đầu vào ngực tôi và ôm tôi chặt hơn. Mùi hương của em quyện thêm
mùi sữa tươi ngọt ngào mới dễ chịu làm sao. Tôi thật chẳng muốn buông em ra tí nào. Cứ muốn ôm em như thế này mãi mãi.
Tôi dìu em ra
từ trong phòng tắm. Trông em rất phờ phạc. Đôi môi bạc trắng, da xanh
mét, đôi mắt hơi đục và những bước đi của em không còn chút sức lực nào.
Ban nãy em nói cảm thấy khát, vì vậy tôi đưa bịch máu đã chuẩn bị sẵn
cho em uống nhưng vừa uống xong em đã chạy bổ vô phòng tắm và nôn thốc
nôn tháo.
Cơ thể em đã không còn tiếp nhận máu nữa rồi sao? Cả thức ăn cũng bị đẩy ngược ra. Không thể đưa chất dinh dưỡng vào người em. Phải làm thế nào
đây?
Em mệt mỏi nằm phịch xuống giường và gần như mê man. Có lẽ chuyến ra
biển bằng du thuyền sẽ không được thực hiện. Em cần phải nằm nghỉ ngơi.
“Anh à… em thấy đuối quá!” – Em thì thào, tay hua hua tìm tay tôi trong khi mắt vẫn nhắm nghiền mệt mỏi.
“Chắc do em không quen với khí hậu vùng biển nên bị bệnh đó” – Tôi nắm tay em rồi áp nó lên má mình.
“Vậy… chúng ta về nhà… nhé anh… em cũng không muốn đi… ra biển nữa” – Em nói ngắt quãng và có vẻ rất mệt mỏi.
“Ừ, để anh thu dọn đồ đạc” – Tôi nói và miễn cưỡng buông tay em ra. Nhìn em lúc này thật quá yếu. Điều đó đang đến gần sao?
Tôi thu dọn đồ đạc thật nhanh và quay trở lại giường, cõng em lên lưng
rồi đi xuống trả phòng. Bằng tốc độ nhanh nhất có thể tôi bay vụt về
nhà. Trên lưng tôi, cơ thể em đang nặng dần và em không còn nói bất cứ
điều gì nữa.
……..
Một tuần rồi em không thể ăn hay uống bất cứ thứ gì. Nhìn em bây giờ chỉ như một bộ xương đư