XtGem Forum catalog
Hãy Biến Tôi Thành Ma Cà Rồng!

Hãy Biến Tôi Thành Ma Cà Rồng!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322405

Bình chọn: 9.5.00/10/240 lượt.

ợc bọc da. Xanh xao, hốc hác. Tôi hôn em thật nhiều

như đôi môi kia vẫn lạnh toát và trắng bệch.

Từ hôm qua đến giờ em đã không còn mở mắt ra nhìn tôi và cũng không nói

với tôi lời nào nữa. Em đã rơi vào trạng thái hôn mê. Em vẫn thở những

hơi thở ngắn và yếu ớt. Giường như sợi dây nối em với thế giới này đang

bị hơ trên lửa và sẽ đứt sớm thôi.

Ngoài việc cầm tay em, ôm em thì tôi chẳng thể làm được gì. Ai đó làm ơn nói cho tôi biết tôi phải làm gì đi! Người con gái của tôi đang chết đi dần dần mà tôi chỉ biết đứng nhìn. Tôi thật sự quá vô dụng.

Tôi đã luôn lo lắng vấn đề giữa em – tôi – Olia – thế giới bóng đêm – mà không biết rằng điều nghiêm trọng hơn đang chờ đợi. Chính là bây giờ

đây, em nằm đó và có thể chút hơi thở bất cứ lúc nào.

Làm ơn đi Tử Đinh Hương! Em đừng đi!

Dù đã cố gắng ngăn lại nhưng nước mắt tôi đã rơi xuống. Tôi có thể không khóc được sao? Tôi sắp mất em rồi.

“Điều gì khiến cho một vua Rồng kiêu hãnh trở thành như thế này?” –

Giọng nữ quen thuộc vang lên trong phòng làm tôi giật mình. Cô ta đến

lúc nào mà tôi không hề hay biết nhỉ?

“Mari? Tại sao cô lại ở đây?” – Tôi sửng sốt nhìn cô gái đang đứng cạnh cửa sổ.

“Tôi đến để báo cho ngài một chuyện quan trọng” – Giọng Mari có vẻ rất

lo lắng tuy gương mặt xinh đẹp của cô ta vẫn hoàn toàn bình thản.

Tôi nhướn mày chờ đợi điều quan trọng khiến tộc trưởng quỷ biển đến tận

đây tìm tôi. Nhưng đột nhiên Mari không nhìn tôi nữa mà chuyển ánh mắt

sang nhìn em.

“Còn hai ngày nữa” – Mari nhìn vào em rồi nói.

“Gì?” – Tôi chau mày không hiểu cô ta muốn nói gì.

“Nếu không có máu của Olia cô gái ấy chỉ sống được hai ngày nữa”

“Im miệng! Đừng có đùa kiểu đó” – Tôi quát lên.

“Nếu ngài không muốn tin thì có thể không tin” – Mari nhún vai.

Tôi có thể hình dung rõ gương mặt tôi đang méo mó đến mức nào. Hai ngày

nữa, chỉ hai ngày nữa thôi sao? Hai ngày nữa là em sẽ biến mất khỏi cuộc đời tôi?

“Olia đã đi qua hải phận của chúng tôi một cách an toàn. Có lẽ vào ngày mai hắn sẽ đến được đảo Rồng”

Tôi im lặng, bặm môi không nói gì. Sao những chuyện rắc rối đều ập đến cùng một lúc thế này.

“Tôi đến để báo cho ngài biết. Ngài hãy đến đảo Rồng và tiêu diệt hắn!”

“Ngươi đang ra lệnh cho ta đấy à?” - Tôi gằn giọng.

“Tôi không có ý đó. Tôi mừng vì ngài có thể thoát khỏi cô gái này. Đã

tìm được Olia rồi thì ngài không cần phí thời gian với cô ta nữa. Cô ta

không còn giá trị nữa đâu” – Mari nói rồi mỉm cười sau đó cô ta rời khỏi phòng.

Cái gì mà “phí thời gian”, “thoát khỏi”? Lũ người cá ngu ngốc! Bọn họ đã mổ trái tim mình và ăn nó ngay khi vừa sinh ra. Điều này được thực hiện để đảm bảo họ sẽ không yêu một trong những kẻ bị họ hút mất linh hồn và tuổi trẻ. Vì vậy lũ người cá hoàn toàn không biết yêu là gì.

Mari nghĩ tôi ở bên em chỉ là để theo dõi Olia thôi sao? Ngu ngốc!

Nhưng thật sự chỉ còn hai ngày nữa thôi sao?

Ôi trời!

Không thể như thế được!

Tôi không thể ngăn cho nước mắt mình chảy ra được, ôm ghì lấy em trong

lòng, tôi sợ một ngày tôi sẽ không còn được ôm em như thế này nữa.

Ngồi nhìn em

thật lâu vì sợ nếu rời mắt thì em sẽ biến mất. Bây giờ thì tôi đã hiểu

được nỗi đau mất đi người thân yêu mà toàn thể nhân loại ai cũng ít nhất một lần phải trải qua.

Nó quá đáng sợ. Cái cảm giác khi một người vô cùng quan trọng rời khỏi

và vĩnh viễn sẽ không còn có thể gặp lại. Thật không còn điều gì khủng

khiếp hơn.

Làm sao tôi có thể sống với thời gian bất tận khi mang nỗi đau như thế

trong lòng. Trong bộ phim “Người đưa thư đến từ thiên đường” mà tôi và

em cùng xem, có một đoạn chiếu cảnh trùng phùng của những người chết đi. Sau khi chết họ có thể gặp lại nhau. Nếu đúng là như vậy thì tôi cũng

chẳng thể chết theo em để được gặp em.

Chỉ còn một cách. Cách duy nhất. Nó cứu em trong lúc này nhưng một lúc

nào đó em cũng phải ra đi. Dù sao thì kéo dài thêm được ngày nào hay

ngày ấy. Tôi không đủ tự tin để nhìn em chết.

Tôi biết tôi làm như thế này không công bằng với thế giới bóng đêm. Tôi

quá ích kỉ. Tôi không mong nhận được sự tha thứ nhưng tôi thật sự không

còn sự lựa chọn nào khác.

Tôi hôn em lần nữa rồi bay vụt đến đảo Rồng. Đứng đợi không lâu, quả

nhiên lão già Olia – kẻ độc ác đến nỗi địa ngục cũng không tiếp nhận –

xuất hiện.

Nhìn thấy tôi, hắn có vẻ hơi sợ sệt và lùi lại thủ thế.

“Ta đến để gặp ngươi, không phải để giết ngươi” – Tôi cam đoan.

Hắn nhướn mày lên nhìn tôi dò xét. Lão già xảo quyệt! Hắn luôn luôn đề phòng như thế.

“Ta và ngươi hãy làm một vụ trao đổi” – Tôi đề nghị.

Cơ mặt hắn dãn ra dần dần. Hắn đủ thông minh để hiểu rằng nếu tôi muốn

giết hắn thì tôi hoàn toàn có thể làm được mà không cần giăng một cái

bẫy nào cả.

“Ở ta có thứ gì ngươi muốn sao?” – Hắn nheo mắt hỏi tôi. Giọng nói của

hắn và giọng nói của Oma tuy không giống nhau nhưng đều làm tôi phát

cáu.

“Hãy đưa cho ta máu của ngươi. Đổi lại, ta sẽ cho ngươi máu Rồng”

“Ngươi muốn máu của ta và đổi lại ngươi sẽ đưa ta máu rồng?” – Olia hỏi lại tôi như hắn không tin được điều hắn vừa nghe.

“Phải” – Tôi nói chắc nịch.

“Vì