
Khóc cái gì
chứ? Tôi cũng đang muốn khóc lên đây. Nhưng không phải khóc vì bộ phim.
Tình cảnh của tôi và em lúc này còn đáng khóc hơn ấy chứ.
Hết phim, chàng trai gặp lại cô gái. Họ ôm nhau hạnh phúc. Em cũng ôm lấy tôi và nở một nụ cười mỹ mãn.
Còn tôi, cố ngăn một tiếng thở dài trăn trở. Tôi và em cũng sẽ có một kết thúc có hậu chứ?
Bên trong rạp phim khá ấm áp, ra ngoài mới biết trời lạnh đến như vậy.
Thật ra thì tôi không thấy lạnh nhưng em thì đang run bắn lên. Em… bắt
đầu cảm thấy lạnh rồi.
Cởi chiếc áo khoác của mình ra và khoác thêm cho em. Tôi ôm em thật chặt và chúng tôi bước đi bên nhau. Tự nhiên tôi thấy sợ hãi. Bóng đêm phía
trước mặt càng làm tôi sợ hãi hơn. Không phải tôi sợ ma hay sợ cái bóng
tối ấy đâu. Mà tôi sợ cái cảm giác nó mang đến cho tôi. Bế tắc!
Bất giác tôi siết chặt vòng ôm vốn đã rất chặt. Nếu tôi ôm em chặt thế
này thì em sẽ không tan biến khỏi cuộc đời tôi phải không Tử Đinh Hương?
Phía sau mí
mắt, tôi cảm nhận được ánh sáng lờ mờ và nhèo nhoẹt không hình hài đang
chiếu vào căn phòng. Thì ra trời đã sáng. Hôm nay là ngày chúng tôi sẽ
đi du lịch. Cả hai đã quyết định sẽ đi biển.
Tôi hôm qua em háo hức đến mức mãi không ngủ được. Thế nên bây giờ em
vẫn còn cuộn tròn trong lồng ngực của tôi thở đều đều. Hai mắt nhắm hờ
hững. Đôi môi đỏ chúm chím làm tôi chỉ muốn cắn.
Nhẹ nhàng gỡ vòng tay của em ra, tôi bước xuống giường và không quên quay lại đắp lại mền cho em.
Gì thế này?
Người tôi hóa đá hoàn toàn.
Tại sao sau một đêm mà tóc em lại như thế này? Nó dài đủ để phủ kín cả người em.
Trời đất! Mọi chuyện bắt đầu rồi sao?
Không! Nó đã bắt đầu từ một tuần trước rồi, nhanh đến đáng sợ.
Thật nhẹ nhàng, tôi xoay người em nằm úp xuống và dùng kéo cắt bớt tóc
của em đi. Nếu em thức dậy mà thấy mình như thế này chắc sẽ khóc hét lên mất.
Xong đâu đó, tôi xuống nhà làm bữa sáng và chuẩn bị một ít thức ăn để đi đường rồi lên gọi em dậy cùng với một hộp sữa trong tay. Em từng nói
khi là ma cà rồng, hương vị của sữa đối với em không còn thơm ngon nữa.
Nhưng em vẫn thích uống sữa tôi đưa vào mỗi buổi sáng.
Cố gắng tỏ ra bình thường như mọi ngày, tôi gọi em dậy và như mọi sáng,
đầu tàu – tôi – lại kéo toa tàu – em – vào phòng tắm để đánh răng rửa
mặt.
Sáng nay em ăn rất ít. Em nói bụng em rất khó chịu và nghĩ mình có vấn đề về đường tiêu hóa và đã uống thuốc tiêu hóa.
Tôi cũng muốn tin em có vấn đề về đường tiêu hóa. Nhưng… hơn ai hết, tôi biết đó là gì.
“Chúng ta có thể dời chuyến đi lại mà” – Tôi nói khi thấy em đang nhăn
nhó ôm bụng còn tay thì xách giỏ đồ chúng tôi chuẩn bị từ hôm qua.
“Em không sao. Em đã uống thuốc rồi, một lát sẽ đỡ thôi” – Em cười nhạt. Sắc mặt em gần như trắng bệch.
“Không được! Nhìn em yếu lắm. Chúng ta để sau này hãy đi” – Tôi cương quyết.
“Em muốn đi mà” – Em phụng phịu.
“Vậy thì sẽ không đi bằng xe khách” – Dù cương quyết mấy tôi cũng phải
thua em. Nhưng ít nhất tôi cũng phải đòi hỏi một điều gì đấy. Hôm qua em nói muốn ngồi xe khách để ngắm cảnh bên đường. Nhưng em quá yếu để ngồi lâu như thế.
“Chứ đi bằng gì?” – Em tròn mắt nhìn tôi.
“Đi bằng máy bay” – Tôi nói rồi nhoẻn miệng cười. Đúng là có cánh cũng có lợi đấy chứ.
“Tuyệt! Vậy em có thể ngắm biển từ trên cao” – Em ngẫm nghĩ một hồi rồi reo lên.
“Và… chúng ta sẽ về trong ngày, vì thế em không cần phải mang nhiều đồ như thế đâu”
“Em muốn ngắm biển đêm mà” – Em chau mày vẻ giận dỗi.
“Được rồi, được rồi! Anh thua em. Em muốn ở đó bao lâu cũng được” – Tôi
giơ hai tay đầu hàng. Nhìn em không vui là tôi phát hoảng lên rồi. Cho
tôi thêm mười lá gan cũng không dám cãi em.
“Em thương Dragon nhất quả đất!” – Em nói rồi hôn lên má tôi. Hỳ, em lúc nào cũng đáng yêu như thế.
Một tay ôm em trong lòng, tay kia xách giỏ đồ. Tôi bật tung đôi cánh và
bay vút lên không trung. Chúng tôi bay thật cao, đến chỗ những đám mây
cuồn cuộn đang lơ lửng. Em nghịch ngợm đưa ra bắt lấy chúng nhưng chưa
kịp nắm lại thì chúng đã tràn qua kẽ tay em. Cuối cùng em cũng mỏi tay
mà thôi không quấy rầy những đám mây đang thong dong nữa.
Chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến biển. Từ trên không xuống nước biển xanh biếc như bầu trời trên đầu chúng tôi. Những con sóng vỗ vào vách đá
tung bọt trắng xóa giống những đám mây. Từ trên này nhìn xuống, biển
cũng phần nào giống như trời.
Dải cát vàng chạy quanh bờ biển và một khu rừng xanh mướt bọc quanh dải
cát. Từ trên này không thể nhìn rõ hình dạng của những cái cây, chỉ thấy một dải xanh mát mắt bọc quanh dải vàng óng ả. Những con thuyền chỉ là
những chấm nhỏ trên mặt biển. Quả là rất đẹp. Bình thường em hay ríu rít như thế mà bây giờ cũng yên lặng không thốt lên lời.
“Sóng bạc đầu” – Đột nhiên em lẩm bẩm. Em đang nói gì thế? Nãy giờ em không ngắm cảnh mà chỉ nhìn những con sóng thôi sao.
“Anh này, nếu em không còn nữa anh sẽ nhớ em chứ? Nhớ đến nỗi bạc đầu
như những con sóng kia?” – Đột nhiên em hỏi làm tôi sững người. Sao em
lại hỏi như thế? Em biết được điều gì rồi sao?
Hít thật sâu lấy lại bình tĩnh, tôi hỏi em bằng giọng bình thản n