Pair of Vintage Old School Fru
Hãy Biến Tôi Thành Ma Cà Rồng!

Hãy Biến Tôi Thành Ma Cà Rồng!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322612

Bình chọn: 9.00/10/261 lượt.

t hắn rất nhạy cảm.

Tôi không nói gì, nhướn một bên mày, tôi nhìn hắn chờ đợi. Nếu hắn đã

phủ nhận nghi ngờ của tôi thì hắn cần phải đưa ra câu trả lời thích

đáng.

“Vì tôi cũng đã từng yêu nên tôi hiểu cảm giác của ngài. Đó chính là lý

do tôi ở trong hình hài này, ngài biết mà” – Hắn nói như đang thú tội.

Tôi đã từng nghe về điều này, nghe về lời nguyền của tộc biến hình.

Nhưng tôi không tin lắm. Vì trong lời đồn đại ấy không có nói đến tác

giả của cái lời nguyền kia nên tôi nghĩ nó là chuyện hoang đường. Có một truyền thuyết kể rằng linh hồn của những người trong tộc biến hình mang một lời nguyền. Khi họ yêu mà tình yêu ấy làm họ tổn thương, họ sẽ mãi

mãi ở trong hình hài mà họ mang khi tình yêu ấy tan vỡ. Những kẻ biến

hình không bất tử có điều sống rất lâu. Nếu con người một năm thì qua

một tuổi thì những kẻ ấy một ngàn năm mới qua một tuổi.

Tôi cũng nghe kể rằng Felix đã từng yêu một cô gái. Đó là khi hắn đang

lang thang trong hình dáng mèo và bị hiểu lầm là đi lạc như ban nãy. Hắn đã yêu chính cô gái tưởng hắn đi lạc và đem hắn về nuôi. Hắn đã luôn

quanh quẩn bên cô gái trong hình dạng mèo cho đến khi không thể kìm nén

tình cảm nữa, hắn hiện nguyên hình và thú nhận với cô gái ấy. Nhưng cô

gái ấy đã xem hắn như quái vật và xua đuổi hắn. Khi đó hắn chỉ khoảng 12 – 13 tuổi gì đó và từ đó hắn mang hình dạng một đứa trẻ cho đến ngày

hôm nay.

Tôi trở về nhà trong tâm trạng trống rỗng. Lời nói “xin ngài đừng bỏ chúng tôi” của

Felix còn vang bên tai tôi. Sự thành khẩn không che giấu trong câu nói

ấy. Nó như một lời khẩn khoản.

Tôi muốn tìm sự bình yên nên đi ngay vào trong bếp và kéo em vào lòng mà ôm thật chặt.

“Em đang nấu ăn mà” – Em nói và muốn thoát khỏi vòng tay tôi để làm tiếp công việc.

“Anh cần em” – Tôi siết chặt em hơn và nói vào tai em.

“Em cũng cần anh” – Em ôm tôi chặt hơn. Đúng như tôi dự đoán, sự bất an

và rối bời giảm đi không ít. Em đúng là thuốc của riêng tôi.

Tôi ôm em như thế một lúc nữa rồi mới buông em ra.

“Em đang nấu món gì vậy?”

“Lẩu thái” – Em nói rồi cười thật tươi. Nhìn nụ cười của em, lòng tôi cũng bừng sáng theo.

Sau đó tôi đứng từ phía sau ôm eo em và dựa cằm vào vài em, còn em tiếp

tục nấu ăn. Tôi cần phải dựa vào em nếu không tôi sẽ gục ngã mất.

Đột nhiên không tự chủ được, tôi hôn lên hõm cổ em.

“Anh có muốn ăn tôi không thì bảo?” – Giọng em nghiêm nghị.

“Có chứ” – Tôi cười.

“Vậy thì đừng có lộn xộn, để cho em nấu ăn”

“Anh đâu có làm gì đâu. Hai tay em vẫn tự do hoạt động mà” – Tôi trả treo.

“Nhưng anh làm em…” – Em nói tới đây thì bỏ lửng câu nói. Dù đang ở phía sau em nhưng tôi vẫn nhìn thấy một bên má em đang đỏ bừng lên. Đáng yêu chết mất!

“Anh làm em làm sao?” – Tôi hỏi đến cùng.

“Làm em… không tập trung được” – Giọng em nũng nịu.

“Thế em muốn anh ra ngoài à?” – Tôi nói và lới lỏng tay mình ra. Bàn tay tôi sắp rớt khỏi eo em thì em giữ nó lại.

“Anh đừng đi đâu cả, nhưng hãy đứng im thôi nhé!” – Em kéo tay tôi ôm sát vào người em hơn.

Tôi siết nhẹ vòng tay mình rồi gục hẳn đầu vào vai em.

“Anh có vẻ mệt mỏi” – Em hỏi tôi trong khi tôi nghe tiếng dao đang chạm đều đều xuống thớt.

“Một chút” – Tôi nói trong khi vẫn gục đầu lên vai em.

“Có chuyện gì à anh?” – Giọng em có vẻ lo lắng.

“Ừ, vì em đi chợ lâu quá. Không được thấy em anh như chẳng còn sức lực”

“Em đi có chút xíu thôi mà” – Em bật cười.

“Như thế là lâu rồi”

Em im lặng không nói gì nữa mà tập trung vào nấu ăn.

“Giúp em dọn bàn nhé!” – Sau một hồi im lặng, em nói.

Thay vì trả lời, tôi hôn nhẹ lên tóc em rồi ra ngoài bàn ăn dọn bàn.

“Thế nào? Ngon chứ” – Mắt em sáng bừng vẻ mong đợi khi tôi nếm thử nước lẩu.

“Rất vừa miệng” – Tôi vừa nói vừa gật gù.

“Vậy phải ăn thật nhiều nhé!”

“Anh sẽ không bỏ sót thứ gì” – Tôi nói chắc nịch.

Chúng tôi ăn rất vui vẻ và trò chuyện rất vui. Tất cả những gì chúng tôi có thể nghĩ ra đều được mang ra bàn luận.

Sau bữa ăn tôi nói muốn ôm em trong khi em rửa chén và em đồng ý. Trước

khi đi vào trong bếp em còn hôn nhẹ lên môi tôi. Một nụ hôn nhẹ nhưng

đầy đủ ngọt ngào và đê mê.

“Lát nữa chúng ta uống một chút rượu được không?” – Tôi đề nghị khi em đang rửa chén.

“Anh còn chưa sợ à?” – Em tinh nghịch hỏi tôi.

“Anh sẽ cắn em trước khi em có cơ hội cắn anh” – Tôi lại hôn lên cổ em một lần nữa.

“Vậy thì hãy uống một chút” – Em đồng ý.

Nói là uống một chút nhưng hai chúng tôi uống khá nhiều. Chai rượu vơi đi rất nhanh và cuối cùng là cạn sạch.

“Một chai nữa nhé!” – Tôi đề nghị.

“Hôm nay anh cao hứng quá đấy!” – Em cười và chạy vụt đi. Chưa đầy ba giây sau em quay lại với một chai rượu trên tay.

Chúng tôi lại tiếp tục uống, trò chuyện về trường học của em, về đất

nước mà tôi đang sống. Cho đến khi số rượu chảy trong người còn nhiều

hơn máu chảy trong huyết mạch, chúng tôi đều đã ngà ngà say.

Mọi thứ trước mắt trở nên đẹp hơn rất nhiều và em cũng không ngạo lệ.

Tôi thấy những tế bào trong cơ thể mình căng cứng. Tim đập nhanh hơn rất nhiều.

Em hoàn toàn có thể nghe thấy tiếng tim đập loạn xa của tôi.

“Anh ổn chứ?” –