
Em hỏi.
“Không ổn chút nào!” – Tôi nói và ôm lấy em, chiếm trọn đôi môi ngọt ngào của em.
Tôi đẩy em nằm xuống ghế và tiếp tục hôn em. Em cũng hôn lại tôi một cách nồng nàn.
Không thể tự chủ thêm được nữa, tôi đưa tay cởi chiếc núc áo trên cùng của em. Và bàn tay tiếp túc như thế với cái núc thứ hai.
“Dragon” – Em tránh đôi môi tôi và gọi khẽ. Tay em ngăn bàn tay của tôi lại.
Nhưng lúc này lí trí của tôi không đủ mạnh để nghe theo em. Tôi ghì chặt lấy em hơn và tiếp tục hôn em. Bàn tay lì lợm tiếp tục với những chiếc
núc áo và hôn dần xuống cổ em.
“Đừng Dragon” – Em nói như van nài. Giọng nói có chút gì đó sợ hãi và
hoảng loạn. Nó giúp tôi lấy lại lí trí. Ngừng chuyện ngu ngốc mà mình
đang làm lại, tôi ngửa người ra sau để nhìn rõ mặt em hơn.
Vô cùng hoảng hốt khi thấy đôi mắt em ngấn máu. Tôi ngồi dậy hai tay ôm đầu. Tôi vừa làm gì thế này? Ôi trời!
“Anh xin lỗi” – Tôi thật sự cảm thấy hổ thẹn.
“Em xin lỗi!” – Giọng nói em như muốn vỡ òa.
“Em không có lỗi gì cả, tất cả là tại anh” – Tôi nói nhưng không nhìn vào gương mặt em.
“Em vẫn chưa sẵn sàng. Đối với em điều này vẫn còn rất đáng sợ” – Em nói rồi bật khóc.
Sao tôi lại quên mất thế này? Em đã bị đám khốn kiếp kia làm cho thân
tàn ma dại. Thế mà bây giờ tôi lại lặp lại hành động của chúng.
Tôi cài lại núc áo lại cho em rồi kéo em vào lòng mình.
“Đừng khóc! Anh xin lỗi! Anh sẽ không lặp lại chuyện ngày hôm nay nữa” – Tôi dỗ dành.
“Không phải như anh nghĩ đâu. Thật ra… em rất muốn cùng anh. Nhưng… trước đây…”
“Anh biết mà. Đừng nhắc lại chuyện đó nữa em” – Tôi có thể cảm nhận được sự run rẩy trong giọng nói của em. Cơ thể của em cũng đang run lên.
“Làm thế nào mà anh biết những điều đó” – Em hỏi và giọng nói có chút ngạc nhiên.
“Anh có thể đọc được quá khứ và suy nghĩ của em. Nhưng anh chỉ làm điều đó được một lần thôi”
“Vì vậy mà anh đã giết hai thằng khốn ấy?” – Em như vừa phát hiện ra một điều gì quan trọng.
Tôi không trả lời, chỉ gật đầu rồi bặm môi.
Em vòng tay ôm lấy tôi chặt hơn.
“Cám ơn anh về tất cả. Hãy cho em thời gian!”
“Không cần miễn cưỡng. Anh không trách gì em hết. Đừng gượng ép bản thân ngốc ạ!” – Tôi nói và vuốt nhẹ mái tóc em.
“Không. Em muốn chúng ta là của nhau. Hãy đợi em!”
“Chúng ta vẫn là của nhau mà”
“Như thế này thôi chưa đủ”
“Vậy hãy từ từ thôi em!”
Tôi nói rồi hôn lên tóc em. Cô gái của tôi đã phải chịu đựng quá nhiều
điều. Tôi muốn che trở cho em bằng tất cả sức lực của mình.
Thêm một tháng nữa lại trôi qua trong bình yên và hạnh phúc. Mọi thứ thật quá ngọt
ngào và đẹp đẽ. Tôi chỉ lo những thứ càng đẹp thì càng dễ vỡ. Nếu có thể không bận tâm chuyện gì mà chỉ cần yêu em thôi thì tốt biết mấy. Đằng
này câu nói của Felix cứ luôn ám ảnh tôi cả tháng nay. Hắn đã giữ lời
hứa sẽ giữ bí mật. Còn tôi, liệu tôi có thể vẹn cả đôi đường không? Vừa
có em, vừa bảo vệ được thế giới bóng đêm?
Tôi vẫn bên em hằng ngày. Chúng tôi gần như chẳng xa nhau phút nào. Ở
trường, ở nhà, rồi những buổi hẹn hò. Mọi thứ đều diễn ra theo chiều
hướng tốt đẹp. Em luôn quanh quẩn bên tôi và mang cho tôi những điệu
thật tuyệt vời. Điều này làm tâm trạng tôi đỡ bất an hơn rất nhiều.
Tuy không phải hoàn hảo nhưng mọi chuyện đã rất tốt đẹp. Cho đến sáng nay.
Sáng nay em bị vấp cầu thang. May mà té không nặng lắm. Em nói chỉ cảm
thấy hơi đau một chút. Tốc độ của em còn nhanh hơn cả ánh sáng thì làm
sao lại có thể vấp té được chứ? Cảm thấy đau thì lại càng vô lí. Haizzz! Kể ra thì cũng đã khá lâu rồi em không uống máu của Olia.
Hôm nay khi ngồi trên xe bus, em nói thầm vào tai tôi rằng em nghĩ em
sắp trở lại thành con người và sẽ không còn làm cái việc đáng sợ (uống
máu) mà em phải làm hằng ngày nữa. Nhưng em lại cảm thấy buồn vì sẽ
không thể bất tử bên tôi. Rồi em sẽ già đi, và sẽ chết.
Tôi thấy lòng mình hoang mang vô cùng. Những triệu trứng của em đâu phải là biểu hiện của việc em trở về làm người. Tử Đinh Hương, em có biết đó là gì không? Không cần phải đợi đến lúc già đi rồi mới chết đâu. Cô
ngốc của tôi, em hãy cho tôi biết tôi phải làm gì đây?
Hôm nay trường em có buổi khám sức khỏe một tuần một lần. Cũng chỉ là đo chiều cao, cân nặng, huyết áp và điện tâm đồ thôi. Tuần nào cũng lặp đi lặp lại. Nó cũng chẳng cần thiết nhưng đây là một trường y nên họ muốn
làm như vậy.
Tôi nhớ rõ tuần trước em cân được 47kg, nhưng hôm nay chỉ còn 45kg thôi. Một tuần mà xuống hai kí? Đừng làm tôi sợ Tử Đinh Hương!
Sau giờ học chúng tôi cùng nhau đi siêu thị mua đồ về nấu ăn. Em cũng cần mua dầu gội đầu và sữa tắm.
Mọi người trong siêu thị đang nhìn chúng tôi chằm chằm vì chỉ có hai đứa mà đi đến đâu náo loạn đến đấy. Chuyện là em đang ngồi trong xe đẩy còn tôi đẩy em đi. Ngồi trên xe em luôn miệng “bí bo xình xịch”. Nhìn đáng
yêu không thể tả. Thêm yêu em là tôi dấn sâu thêm vào con đường không
lối thoát. Nhưng biết làm sao được? Tôi không nghĩ mình có thể ngừng yêu em.
Không khí đang rất tốt thì có một làn gió thổi qua làm tôi phải đứng khựng lại.
“Sao lại dừng lại vậy anh?” – Em quay lại nhìn tôi n