
gơ ngác.
Sao em lại hỏi như vậy? Không lẽ em không cảm thấy gì sao? Người phụ nữ
đứng cách em chỉ 10m mang trong người mùi máu rất thơm. Có thể nói là
“cao lương mỹ vị” đối với ma cà rồng. Tôi còn đang lo em sẽ mất kiểm
soát. Thế mà… Lẽ nào… Ôi không!
“À, anh muốn mua cái này” – Bối rối, tôi nói rồi vơ đại con dao cạo râu bên cạnh.
“Anh làm gì có râu?” – Em lại ngơ ngác lần nữa. Đúng là từ xưa đến giờ tôi chưa bao giờ có râu. Mặt cứ như búng ra sữa.
“Anh muốn mua để trong phòng tắm cho…” – Tôi nói đến đây thì làm bộ dạng lém lỉnh cúi xuống thì thào vào tai em – “Cho “con người” ấy mà”
Em bật cười rồi xoa đầu tôi.
Sau khi mua xong các thứ chúng tôi về nhà và cùng nhau nấu ăn. Tôi thì phụ trách phần xơ chế thịt. Còn em thì xắt rau củ.
“A!” – Tiếng em kêu lên khe khẽ nhưng cũng đủ làm tôi giật mình hoảng hốt.
“Sao vậy em?” – Tôi vụt đến bên em ngay lập tức.
“Em bị đứt tay” – Em giơ cái ngón tay đang chảy máu về phía tôi. Gương mặt mếu máo.
Cố gắng che đi sự lo lắng, tôi cốc nhẹ vào đầu em.
“Không chịu cẩn thận gì hết!” – Tôi trách yêu rồi kéo ngón tay em cho vào miệng mình ngậm.
“Em bị hoài ấy chứ. Mà mọi khi chưa kịp thấy đau thì đã lành rồi” – Em cười.
Tôi thấy người mình như đóng băng. Mọi thứ đến nhau hơn tôi tưởng. Trong một ngày thôi mà em đã không còn nhạy bén như trước, không thể cảm nhận được mùi máu và bây giờ là không thể tự lành vết thương.
“Từ nay em đừng đụng đến dao kéo nữa” – Tôi nói sau khi nhả ngón tay em ra khỏi miệng mình.
“Chúng ta ra ngoài ăn nhé! Tính ra từ hồi quen nhau tới giờ chưa đi ăn ở ngoài lần nào” – Tôi đề nghị.
“Anh lười nấu ăn chứ gì?” – Em nheo mắt nhìn tôi.
“Ừ, lười chết mất!” – Tôi làm bộ uể oải.
“Vợ yêu thì vụng về quá dao cũng không biết dùng” – Tôi thở dài, cố làm vẻ mặt rầu rĩ để trêu trọc em.
“Anh vừa gọi em là gì?” – Em hỏi giọng háo hức. Hai mắt mở to và sáng long lanh.
Bây giờ tôi mới giật mình. Tôi vừa gọi em là “vợ yêu”. Ôi! Sao hai tiếng ấy thốt ra trôi chảy thế. Giờ nghĩ lại mới thấy tim đập nhanh. Tôi thề
rằng mặt tôi bây giờ còn đỏ hơn cái quả cầu lửa đang đủng đỉnh lui về
đường chân trời ngoài kia.
“Vợ… yêu” – Tôi bối rối quay mặt đi trước khi bị em phát hiện khuôn mặt sắp chín nhừ của mình.
“Nhờ hai chữ này hôm nay anh sẽ được miễn nấu ăn” – Em gật gù cái đầu.
“Đi nào chồng yêu” – Một tay em chống hông, một tay khoác vai tôi. Ôi cô nhóc của tôi! Thua tôi đến gần 30cm mà lại đòi khoác vai tôi mới chịu.
Em cứ đáng yêu thế này thì tôi biết phải làm sao?
Sau một hồi bàn bạc, cuối cùng chúng tôi thống nhất sẽ ăn tối ở một nhà hàng hải sản bình dân nhưng hải sản tươi ngon khỏi nói.
Vừa đến trước cửa tôi đã thấy một rặng xe của khách dựng phía trước, xem ra bên trong đang rất náo nhiệt.
Đúng như tôi dự đoán. Nhà hàng đang rất đông khách. Mà đa số là khách
nhậu. Cũng có một vài gia đình đang dùng bữa. Chúng tôi là cặp tình nhân duy nhất. Tôi và em nắm tay nhau đi đến chỗ một chiếc bàn ở góc khuất.
Bất chấp tiếng ồn đang dồn dập bên tai, tiếng cụng li chói tai, một vài
gã say xỉn bắt đầu lèm bèm. Tôi và em vẫn trò chuyện say xưa. Giống như
trong quán này chỉ có hai chúng tôi và tiếng ồn kia là ở quán bên cạnh
vậy.
Em nói cuối tuần này trường em tổ chức đi dã ngoại nhưng không bắt buộc. Em sẽ không đi với trường, thay vào đó em muốn chúng tôi sẽ đi du lịch
đâu đó.
Kế hoạch đi du lịch chỉ nói đến đó thôi. Bây giờ chúng tôi bận lên kế
hoạch cho tối nay. Em muốn sau khi ăn xong chúng tôi sẽ đi chơi.
Sau một hồi suy nghĩ, chúng tôi chọn sẽ đi xem phim. Em kêu rạp đang
chiếu phim “Người đưa thư đến từ thiên đường” và em muốn coi. Tất nhiên
là em muốn coi thì tôi cũng muốn coi.
“Anh thử nói xem hai người họ sẽ được bên nhau chứ?” – Em thì thào khi chúng tôi đang xem phim.
“Hai người họ” mà em nói là một cô gái và một linh hồn. Anh chàng linh
hồn này có nhiệm vụ giúp những người có người thân yêu đã mất có thể
vượt qua nỗi đau. Và những người ấy chỉ có thể nhìn thấy anh ta khi họ
còn chưa chấp nhận được rằng người thân mình đã mất. Trong số những
người anh ta giúp có một cô gái. Họ cùng nhau làm công việc mà anh ta
đang làm rồi sau đó họ yêu nhau. Thế nhưng vấn đề ở chỗ một khi cô gái
quên đi vết thương lòng thì cô sẽ không thấy lại được chàng trai nữa.
“Anh cũng không biết nữa. Anh mong hai người họ sẽ ở bên nhau” – Tôi nói rồi quàng tay lên vai em, kéo em dựa vào người mình rồi hôn nhẹ lên tóc em. Tình cảnh của hai nhân vật trong phim làm sao ** le bằng chúng tôi
lúc này. Tử Đinh Hương, em thử nói xem chuyện của chúng ta sẽ đi về đâu?
Em xem phim khá chăm chú. Sau một hồi, tôi nghe thấy tiếng em nấc lên.
Tôi đưa tay lên xoa mặt em thì thấy nó đã ướt đẫm. Giàu tình cảm quá!
Em khóc vì phim đang chiếu đến đoạn chàng trai biến mất. Những đồ đạc
cho thấy sự tồn tại của anh ta cũng biến mất. Trong những tấm hình chàng trai và cô gái chụp chung nay chỉ còn thấy hình cô gái. Và trong ngọn
hải đăng trắng ấy, cô gái quỳ sụp xuống bưng mặt khóc thảm thiết.
Những tiếng xụt xùi của những người trong rạp cũng cất lên.