
cười để giúp cô rũ bỏ căng thẳng?
“Không phải cô tới để nói về tác phẩm của mình sao?” một người đàn
ông trạc bốn mươi đề nghị. Đôi mắt của ông ta nhắm tịt lại dù đang chiếu thẳng vào cô. Vừa nhìn vào đôi mắt nhắm tịt của ông ta, cô bắt đầu kể
về tác phẩm được chuyển sang chữ nổi của mình. Cô kể về động lực thôi
thúc cô viết cuốn sách đó, những cảm xúc cô trải qua trong suốt thời
gian sáng tác và những hy vọng cô dành cho cuốn sách sau khi nó hoàn
thành. Cô rất ngạc nhiên. Họ say sưa lắng nghe lời cô kể hơn bất cứ ai
cô đã từng gặp. Điệu bộ của họ cho cô thấy họ chăm chú lắng nghe câu
chuyện của cô từng li từng tí. Có người gật gật đầu, có người duỗi chân
ra trước, có người vươn lên dựa mình vào người ngồi phía trước. Tuy cô
không thể giải mã được lấy một chữ trong ngôn ngữ của họ, nhưng họ đã
đọc cuốn sách do cô viết, đưa ra những câu hỏi và chia sẻ cảm tưởng của
bản thân. Cô nói với mẹ rằng hình như chưa bao giờ cô gặp ai biểu lộ
tình cảm tốt đẹp đối với cuốn sách của cô đến như vậy. Mẹ cô nãy giờ chỉ im lặng nghe cô kể chuyện, cuối cùng mẹ lên tiếng, “Dù sao họ đã đọc
sách của con.” Cả hai mẹ con cùng im lặng. Một lúc sau mẹ bảo cô tiếp
tục đi. Cô kể tiếp. Khi cô ngừng lời, một người trong số họ giơ tay lên
nói muốn hỏi cô một điều. Cô bảo ông ấy cứ hỏi. Ông ấy nói rằng dù khiếm thị nhưng sở thích của ông ấy là đi du lịch. Cô rất choáng váng. Một
người mù có thể đi du lịch ở đâu? Ông ấy nói rằng cách đây khá lâu ông
đã đọc một tác phẩm do chính cô viết lấy bối cảnh là Peru. Nhân vật
trong cuốn truyện đó đã đến một nơi gọi là Machu Picchu, ở đó anh ta
được chứng kiến cảnh đoàn tàu hỏa đi giật lùi. Sau khi đọc câu chuyện
đó, ông mơ ước được đến Peru một lần để đi con tàu kỳ lạ ấy. Ông ấy hỏi
cô đã trực tiếp đi trên con tàu đó chưa. Đó là tác phẩm cô đã viết từ
mười năm trước. Cô - vốn có trí nhớ tồi đến mức thường xuyên mở cửa tủ
lạnh rồi quên khuấy mất mình cần lấy thứ gì, cứ đứng như thế cho luồng
khí mát trong tủ lạnh phả lên người cho đến khi cô đành từ bỏ và đóng
cửa tủ lại - lúc này lại bắt đầu hào hứng kể về Peru, nơi cô đã đến
trước khi viết cuốn sách ấy. Lima thủ đô của Peru, Cusco thành phố nổi
tiếng từng được xem là rốn của vũ trụ. Trong buổi sáng đầu tiên ở Peru,
cô tới ga San Pedro để đón tàu đi Machu Picchu, nhưng chuyến tàu đó cứ
tiến lên rồi lại lùi lại cả chục lần rồi mới khởi hành được. Cô nói với
mẹ rằng những địa danh và tên các dãy núi cô đã quên từ lâu bỗng nhiên
lại tuôn ra. Cảm nhận được tình bằng hữu từ những đôi mắt chưa bao giờ
nhìn thấy đó, những đôi mắt trông như có thể hiểu và thông cảm được với
mọi thiếu sót của cô, cô tâm sự một điều cô chưa bao giờ chia sẻ về cuốn sách đó.
“Đó là cái gì?” mẹ cô hỏi.
“Con nói nếu cho con viết lại tác phẩm đó, có lẽ con sẽ không viết như thế.”
“Nói ra điều đó quan trọng lắm sao con?” mẹ cô hỏi lại.
“Vâng, vì như thế là con đang phủ nhận những thứ hiện có, mẹ ạ!” Cảm thấy cô đơn, cô nắm lấy bàn tay mẹ.
Mẹ nhìn cô chằm chằm trong bóng tối và nói, “Sao con phải giấu giếm
những lời ấy? Con phải sống cho thật thoải mái, nói ra bất cứ điều gì
mình cảm nhận chứ.” Rồi mẹ rút tay khỏi tay cô và xoa xoa lưng cô. Khi
cô còn bé mẹ thường rửa mặt cho cô y như thế, với đôi bàn tay thô kệch
này.
Mẹ khen, “Câu chuyện của con rất hay.”
“Con ư?”
Mẹ gật đầu và xác nhận, “Phải, chuyện con kể thú vị lắm.”
“Mẹ nghĩ chuyện đó hay à mẹ?”
“Ừ, mẹ thích lắm.”
Mẹ thích câu chuyện của mình ư? Cô thầm nghĩ, lòng đầy xúc động. Cô biết rằng câu chuyện của mình không
thú vị đến thế; chỉ là cách nói chuyện của cô với mẹ đã thay đổi sau
những trải nghiệm của cô ở Thư viện chữ nổi. Từ khi lên thành phố, cô
lúc nào cũng nói chuyện với mẹ với thái độ cau có. Cô hay cãi trả mẹ,
“Mẹ thì biết gì chứ?” Cô hay quở trách, “Sao mẹ là mẹ mà lại đi làm
thế?” Cô cũng thường trả lời một cách lạnh lùng, “Mẹ biết chuyện đó làm
gì?” Biết mẹ không còn hơi sức đâu để la mắng nên nếu mẹ hỏi, “Con đến
đó làm gì vậy?” cô sẽ trả lời cụt lủn, “Vì con phải đến.” Thậm chí khi
cô phải đi máy bay vì sách của cô được xuất bản ở nước khác hoặc cô cần
ra nước ngoài dự hội thảo, nếu mẹ hỏi, “Con đến đó làm gì vậy?” cô cũng
sẽ lấy giọng công việc để trả lời, “Bởi vì con có công có việc cần quan
tâm mà mẹ.” Mẹ bảo cô đừng nên đi máy bay nữa. “Nếu tai nạn xảy ra sẽ có hơn hai trăm người cùng thiệt mạng đấy.” “Có việc thì vẫn phải đi chứ
mẹ,” cô đáp gọn. Nếu mẹ hỏi, “Sao con nhiều việc thế?” Cô sẽ ủ rũ trả
lời, “Thôi mà mẹ, con biết rồi.” Cô cảm thấy thật khó khăn khi nói
chuyện của mình với mẹ. Những việc cô làm dường như không liên quan gì
đến cuộc sống của mẹ.
Nhưng khi cô kể về cảm giác hoang mang lúc nhìn thấy quyển sách chữ
nổi và nỗi hốt hoảng khi đứng trước hơn bốn trăm người khiếm thị, mẹ cô
chăm chú lắng nghe như thể cơn đau đầu của mẹ đã tiêu tan. Lần cuối cùng cô tâm sự với mẹ về một chuyện gì đó xảy ra với mình là bao giờ? Nhiều
năm nay, những cuộc nói chuyện giữa cô và mẹ đã trở nên hết sức đơn
giản. Thậm chí hai mẹ con hiếm k