Old school Swatch Watches
Hãy Chăm Sóc Mẹ

Hãy Chăm Sóc Mẹ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323055

Bình chọn: 7.00/10/305 lượt.

hi nói chuyện trực tiếp mà chỉ thường

nói qua điện thoại. Câu chuyện của cô chủ yếu chỉ xoay quanh những việc

như mẹ ăn gì, mẹ có khỏe không, bố dạo này ra sao, mẹ cẩn thận kẻo bị

cảm, cô đã gửi tiền cho bố mẹ... Mẹ thì nói đến những việc như mẹ đã

muối kim chi gửi lên thành phố, mẹ hay gặp ác mộng ban đêm, mẹ đã gửi

gạo, gửi xì dầu cho cô, hay mẹ đã chế biến ích mẫu thảo gửi cho cô, thế

nên cô đừng tắt điện thoại vì người đưa bưu phẩm sẽ gọi điện trước khi

mang mấy gói đó đến.

Quyển sách vốn chỉ có một tập của cô khi chuyển sang chữ nổi lại

thành ra bốn tập. Cầm cái túi giấy đựng mấy quyển sách đó, cô chào tạm

biệt mọi người tại Thư viện chữ nổi, và cô vẫn còn hai tiếng trước

chuyến bay về Seoul. Cô nhớ lại khi đang đứng trên sân khấu, để tránh

những cặp mắt của họ, cô đã nhìn ra con đường đầy tuyết ngoài cửa sổ và

thấy những con tàu lớn nhỏ đang buông neo ở bến cảng. Cô nghĩ có bến

cảng ắt phải có chợ hải sản. Cô bắt taxi và bảo tài xế đưa cô ra chợ hải sản. Mỗi khi đến những thành phố khác, nếu có thời gian cô rất thích đi lòng vòng trong chợ để ngắm nghía mọi thứ. Dù là ngày giữa tuần nhưng

chợ rất ồn ào đông đúc. Bên ngoài chợ, cô đứng xem hai ngư dân đang cắt

khúc một con cá to đùng. Thấy con cá to quá, cô hỏi người bán hàng đó có phải là cá ngừ không. Người bán hàng trả lời đó là cá thái dương. Cô

chợt nghĩ đến nhân vật nữ chính trong một tác phẩm văn học nào đó mà cô

không nhớ nhan đề. Sinh ra ở một thành phố ven biển, cứ mỗi khi buồn

phiền cô ấy lại tìm đến công viên đại dương đồ sộ và tráng lệ tại công

viên trung tâm thành phố để trò chuyện với con cá thái dương đang bơi

trong đó. Nhân vật đó thổ lộ với con cá thái dương rằng mẹ cô đã lấy hết số tiền tiết kiệm của cô rồi bỏ đi cùng một chàng trai trẻ đến thành

phố khác. Trong suốt thời gian qua, cô ấy đã trách móc và oán giận mẹ

nhưng thực lòng cô ấy vẫn rất nhớ mẹ. Cô ấy không nói được điều này với

bất cứ ai, chỉ có thể nói cho con cá thái dương nghe. Cô băn khoăn không biết con cá trong truyện cổ giống con cá thái dương kia không? Thấy cái tên “thái dương” thật đặc biệt, cô bèn hỏi không biết đó có phải là tên thật của loài cá này không. Người bán hàng nói mọi người ở đây còn gọi

nó là Mola mola. Ngay khi nghe thấy từ Mola mola, tâm trạng căng thẳng

nặng nề khi ở Thư viện chữ nổi trong cô mới được giải tỏa. Vì sao cô lại nghĩ đến mẹ khi đang đi tha thẩn giữa những quầy hải sản tươi sống giá

rẻ hơn ba lần so với ở Seoul bày bán đủ chủng loại, nào là bạch tuộc

sống đầu to hơn đầu người và bào ngư tươi rói, nào là cá bao kiếm, cá

thu và cua biển? Có phải chính con cá thái dương đã gợi cô nghĩ đến mẹ

khi đi trong chợ hải sản? Cô nhớ lại cảnh cùng mẹ làm cá đuối ngoài

giếng để chuẩn bị cho lễ cúng tổ tiên vào tất niên. Bàn tay mẹ lạnh cóng khi bóc lớp da đóng băng dính chặt cứng quanh mình con cá. Cô dừng lại

trước cửa hàng có treo một con bạch tuộc đã luộc chín to bằng thân một

đứa trẻ và mua một con bạch tuộc còn sống với giá mười lăm nghìn uôn. Cô còn mua thêm mấy con bào ngư vì nghĩ dù là bào ngư nuôi nhưng chúng chỉ ăn tảo bẹ biển và tảo nâu biển. Khi cô nói sẽ mang về tận Seoul, người

bán hàng đề nghị cho tất cả vào một hộp giữ lạnh có giá hai nghìn uôn.

Rời chợ hải sản với chiếc hộp đựng con bạch tuộc còn sống và bào ngư

trên tay, cô nhận ra vẫn còn lâu mới đến giờ máy bay cất cánh. Một tay

cầm túi giấy đựng sách, một tay xách chiếc hộp, cô gọi taxi và bảo tài

xế đưa cô ra bãi biển. Chỉ ba phút sau xe đã đến nơi. Bãi biển vào tháng Mười một vắng tanh, chỉ có hai cặp tình nhân đang đi dạo. Bãi cát trải

dài mênh mông; khi đi về phía mép nước cô suýt ngã hai lần. Cô ngồi

xuống bãi cát phẳng lì nhìn ra mặt biển bao la. Một lát sau cô ngoảnh

lại nhìn về phía các dãy cửa hàng và tòa nhà chung cư hướng ra biển bên

kia đường. Cô nghĩ vào những đêm hè nóng bức, mọi người ở đây hẳn đều

xuống biển nô đùa thỏa thích rồi mới về nhà tắm lại. Trong lúc ngồi ngắm biển, cô lấy một cuốn sách chữ nổi trong túi giấy ra ngồi đọc một cách

vô thức. Những chấm trắng khắc sâu vào các trang cứ lấp lánh dưới ánh

nắng tháng Mười một.

Đưa tay lần theo những con chữ nổi không sao giải mã được dưới ánh

mặt trời, cô ngẫm nghĩ xem ai là người đầu tiên dạy chữ cho mình. Đúng

rồi, chính là anh trai thứ của cô. Hôm đó, hai anh em cùng nằm úp sấp

trên sàn ngôi nhà cũ. Khi ấy, mẹ cũng ngồi cạnh hai anh em cô. Anh thứ

của cô rất hiền và chịu nghe lời mẹ nhất trong số mấy anh em cô. Mẹ đã

yêu cầu anh dạy chữ cho cô nên anh không thể làm trái lời mẹ. Anh tỏ vẻ

uể oải, hướng dẫn cô viết đi viết lại các nguyên âm, phụ âm và số thứ tự trong tiếng Hàn. Cô cầm bút viết chữ bằng tay trái vì đó là tay thuận

của cô. Cứ mỗi lần nhìn thấy cô làm vậy, anh lại lấy cây thước tre to

đập vào mu bàn tay cô. Anh làm việc đó cũng theo lệnh của mẹ. Mặc dù cô

thuận cả tay trái và chân trái, mẹ thường nói rằng nếu cô cứ dùng tay

trái và chân trái thì sẽ có rất nhiều điều trong cuộc sống khiến cô phải rơi nước mắt. Trong bữa ăn, nếu cô dùng tay trái