
để xới cơm, mẹ sẽ giật lấy muôi mà ấn vào tay phải của cô. Nếu cô vẫn tiếp tục dùng tay trái,
mẹ sẽ giằng muôi vụt vào tay trái của cô rồi mắng, “Tại sao con không
nghe lời mẹ thế!” Những lần đó tay trái của cô cứ sưng phồng lên. Tuy
nhiên, hễ thấy anh trai không để ý là cô lại vội vội vàng vàng chuyển
cây bút chì sang tay trái và vẽ hai hình tròn chồng lên nhau tạo thành
số 8, rồi nhanh chóng chuyển cây bút chì sang tay phải. Nhưng khi nhìn
số 8 do cô viết, anh thứ biết ngay rằng cô vừa chồng hai vòng tròn lên
nhau bằng tay trái thế nên anh bắt cô chìa hai tay ra rồi lấy cây thước
tre đánh vào lòng bàn tay cô. Mỗi khi anh thứ dạy cô học chữ, mẹ nghĩ
cách ngồi khâu tất hay bóc tỏi trên sàn nhà để xem cô nguệch ngoạc. Cô
còn nhớ khuôn mặt mẹ rạng rỡ như hoa bạc hà khi thấy cô viết được tên cô và tên mẹ, và cuối cùng còn có thể lắp bắp đọc sách trước khi đến tuổi
tới trường. Giờ đây, hình ảnh khuôn mặt ấy đang hiện lên trên những dòng chữ nổi mà cô không sao đọc được. Cô đứng dậy khỏi bãi cát trên bờ
biển. Cô vội vàng rảo bước quay lại con đường mà không kịp phủi những
hạt cát còn dính đầy quần áo. Cô quyết định không bay về Seoul nữa mà
bắt taxi đến thành phố L để đón tàu về thị trấn J thăm mẹ. Vừa đi cô vừa nghĩ đã gần hai mùa rồi cô chưa nhìn thấy gương mặt mẹ.
Hình ảnh lớp học ngày xưa bỗng hiện lên trong đầu cô.
Đó là ngày mà hơn sáu mươi đứa trẻ trong lớp phải điền đơn xin vào
trung học bởi nếu hôm đó mà không viết đơn thì sẽ không được vào trung
học. Cô là một trong số mấy đứa không chịu điền đơn. Khi ấy cô không
hiểu rõ chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô không vào cấp hai. Cô đang cảm thấy
day dứt trong lòng. Đêm hôm trước mẹ đã la hét om sòm với bố trong khi
bố đang đau ốm nằm bẹp trên giường. Mẹ cô quát ầm lên với bố, “Nhà mình
có của ăn của để gì đâu, không cho con gái đi học thì làm sao nó tồn tại được trên đời.” Bố cô ngồi dậy và đi khỏi nhà, mẹ tức giận nhấc cái bàn ăn trên nền nhà ném ra ngoài sân. Mẹ hét lên, “Có trụ cột gia đình để
mà làm gì khi ông không cho nổi con mình đi học? Tôi sẽ đập phá tất tần
tật!” Cô mong sao mẹ sẽ nguôi giận vì dù không được đi học cô cũng thấy
không sao. Chưa nguôi cơn giận sau khi ném cái bàn ra ngoài sân, mẹ mở
cửa nhà kho rồi lại đóng sầm vào, đưa tay giật hết đống quần áo trên dây phơi xuống, vò nhàu rồi vứt tung tóe khắp mặt đất. Rồi mẹ đi đến bên cô khi đó đang ngồi co rúm lại bên thành giếng, mẹ cởi chiếc khăn đang đội trên đầu, chìa ra bảo cô xì mũi vào đấy. Cô ngửi thấy mùi mồ hôi lâu
ngày khắm khú trong cái khăn lúc nào mẹ cũng quấn trên đầu. Cô không
muốn xì mũi, nhất là vào cái khăn nặng mùi đó. Nhưng mẹ vẫn bảo cô xì
bằng hết nước mũi ra. Thấy cô ngập ngừng, mẹ bảo cô xì mũi thì cô mới
không bật khóc. Chắc nãy giờ cô đứng nhìn mẹ với vẻ mặt như chực khóc.
Bảo cô xì mũi là cách mẹ nói cô đừng có khóc. Chẳng từ chối nổi, cô đành phải xì mũi vào cái khăn. Nước mũi của cô quện lẫn mùi mồ hôi của mẹ.
Mẹ vẫn đội đúng chiếc khăn ấy đi đến trường. Sau khi mẹ trao đổi gì đó
với cô giáo chủ nhiệm, cô giáo đưa tờ đơn xin học tới cho cô. Vừa viết
tên vào tờ đơn cô vừa ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài lớp học và thấy mẹ
đang quan sát cô qua cửa kính ở hành lang. Khi bắt gặp ánh mắt của cô,
mẹ cởi chiếc khăn trên đầu ra vẫy vẫy và cười rất tươi. Gần tới hạn đóng học phí cho cô, chiếc nhẫn vàng đeo ở ngón giữa tay trái vốn là món đồ
trang sức duy nhất của mẹ đã biến mất. Chỉ có một khoanh tròn trên ngón
tay hằn lên do nhiều năm đeo nhẫn còn sót lại.
Cơn đau đầu thường xuyên hành hạ mẹ.
Trong chuyến về thăm nhà đó, lúc nửa đêm khi thức giấc vì cơn khát,
cô nhìn thấy những quyển sách của cô hiện ra lờ mờ trong bóng tối. Cô
nhớ lại trước khi cùng bạn trai đến Nhật Bản nhân kỳ nghỉ phép dài của
anh và ở lại đó một năm với anh, vấn đề lớn nhất đối với cô là bảo quản
sách. Cân nhắc mãi, cuối cùng cô quyết định gửi hầu hết số sách cô có
được trong mấy năm qua về nhà mẹ. Ngay khi nhận đống sách của cô, mẹ đã
dọn sạch một phòng và bày sách trong đó. Từ đó cô không làm sao mang
những cuốn sách ấy đi được nữa. Khi về thăm nhà, cô thường vào căn phòng ấy để thay quần áo hoặc để đặt túi xách. Nếu cô ngủ lại qua đêm, mẹ sẽ
mang chăn chiếu của cô vào trong đó.
Khi uống nước xong và đang quay lại phòng, thấy băn khoăn không biết
mẹ có ngủ được không, cô rón rén bước đến nhẹ nhàng mở cửa phòng mẹ.
Hình như trong chăn không có người. Cô khẽ cất tiếng gọi mẹ nhưng không
có tiếng trả lời. Cô dò tìm công tắc trên tường và bật đèn lên. Mẹ không có trong phòng. Cô bật điện trong phòng khách rồi mở cửa nhà vệ sinh
nhìn vào, nhưng mẹ cũng không có ở trong đó. “Mẹ ơi! Mẹ ơi!” Cô vừa gọi
vừa mở cửa trước bước ra ngoài sân. Làn gió ban mai lùa vào trong áo cô. Cô bật điện ngoài sân và liếc nhanh về phía tấm phản gỗ trong nhà kho.
Mẹ cô ở đó. Cô lao xuống bậc thềm chạy nhanh qua sân và đến bên mẹ. Mẹ
cau mày nhăn nhó y như chiều hôm qua, ngủ lịm đi, một tay đặt lên trán.
Mẹ để chân trần. Mười ngón chân đang co quắp lại vì lạnh. Cô có cảm giác những c