
gười mẹ và lại đề nghị mẹ lên Seoul cùng cô.
Mẹ không trả lời cô mà lại nhắc đến chuyện con chó. Từ lúc để ý thấy con chó không ở trong chuồng cô rất băn khoăn nhưng chưa có cơ hội để hỏi.
Mùa hè năm trước, khi về thăm nhà cô đã thấy một con chó đang được
xích bên cạnh nhà kho. Trời nắng chang chang và sợi dây xích ngắn đến
mức dường như con chó có thể chết toi bất cứ lúc nào. Cô bảo mẹ tháo sợi dây xích cho con chó nhưng mẹ nói nếu tháo ra thì mọi người sẽ sợ mà
không dám qua chơi. Cô bực bội nghĩ làm sao mẹ có thể xích con chó như
thế được chứ, nhất là khi lại ở nông thôn... Vì con chó mà vừa về đến
nhà chưa kịp chào hỏi gì cô đã cãi nhau với mẹ. Cô bảo mẹ đừng xích con
chó, cứ để cho nó đi lại tự do. Còn mẹ thì khăng khăng rằng chẳng có ai, kể cả ở nông thôn, nuôi chó mà thả rông cả, nhà nào cũng xích, nếu
không nó sẽ chạy mất. Cô vặn lại, “Nếu vậy phải làm cái dây xích dài hơn chứ, nếu cứ xích sát cổ nó vậy, trời nóng thế này nó sống làm sao được? Vì nó chỉ là con vật không biết nói nên mẹ đối xử với nó như vậy à?” Mẹ bảo trong nhà chỉ có mỗi sợi dây xích ấy thôi. Đó là sợi dây xích mẹ đã từng xích con chó trước. “Thế thì mẹ phải mua một sợi chứ!” Thế là mặc
dù đã lâu lắm rồi mới về quê, cô không bước vào nhà mà quay xe vào thị
trấn tìm mua một sợi dây xích thật dài để con chó có thể chạy loanh
quanh trong sân sau. Mua dây xích về, cô lại thấy cái chuồng chó quá bé. Cô lại quay ra, nói với mẹ là cô sẽ đi mua một chiếc chuồng to hơn. Mẹ
cô ngăn lại bảo ở làng bên có ông thợ mộc, mẹ sẽ nhờ ông ấy đóng cho một chiếc chuồng khác. Mẹ cô không bao giờ có thể nghĩ đến việc phải bỏ
tiền ra mua chuồng cho một con vật nuôi. Mẹ nói, “Nhà mình có đầy ván
gỗ, chỉ cần khéo đóng là có chuồng ngay, sao con lại phải bỏ tiền cho
thứ đó chứ? Cứ như thể con có tiền rơi tiền vãi ấy.” Trước khi trở lại
thành phố, cô đưa cho mẹ hai tờ ngân phiếu mười nghìn uôn và bắt mẹ hứa
sẽ đóng một cái chuồng chó to hơn. Mẹ cô cầm lấy tiền và hứa sẽ làm như
thế. Sau khi lên Seoul, cô mấy lần gọi điện hỏi mẹ đã đóng cái chuồng
chó mới chưa. Lần nào mẹ cũng nói dối là mẹ đang định làm, nhất định sẽ
làm. Đến lần thứ tư gọi điện và vẫn nhận được câu trả lời như vậy, cô
nổi khùng lên.
“Chẳng phải con đã đưa tiền cho mẹ rồi à. Người nhà quê thật khó
chịu. Con chó không đáng thương hay sao? Làm sao nó sống được trong cái
chuồng chật hẹp như vậy, nhất là khi trời nắng nóng thế này? Phân đầy
trong chuồng làm nó giẫm hết cả lên mà mẹ cũng không buồn dọn. Làm sao
một con chó to như thế sống được trong cái chuồng nhỏ như vậy? Không làm chuồng mới thì mẹ thả nó ra ngoài sân đi! Con chó không đáng thương hay sao?”
Đầu dây bên kia hoàn toàn im lặng. Cô bắt đầu cảm thấy ân hận vì đã nói câu, “Người nhà quê thật khó chịu.”
Một lúc sau, giọng nói đầy tức giận của mẹ vang lên trong điện thoại. “Cô chỉ quan tâm đến con chó chứ quan tâm gì đến mẹ cô! Cô nghĩ mẹ cô
là kiểu người đối xử tệ với con chó thế à? Cô không cần dạy tôi phải làm gì. Tôi nuôi nó theo cách của tôi!” Nói xong mẹ cô dập điện thoại
trước.
Xưa nay cô luôn là người cúp máy trước. Trước khi cúp máy, cô thường nói
với mẹ rằng sẽ gọi lại cho mẹ sau nhưng rất nhiều lần cô đã không gọi
lại. Cô không có thời gian để ngồi nghe hết những lời mẹ muốn nói. Nhưng lần này mẹ đã dập điện thoại trước. Đây cũng là lần đầu tiên kể từ sau
khi cô xa nhà mẹ nổi nóng với cô như vậy. Từ khi cô xa nhà, mẹ thường
nói, “Mẹ xin lỗi.” Mẹ cũng hay nói rằng, “Mẹ thật có lỗi khi phải gửi
con lên sống với anh Hyong-chol vì mẹ không lo cho con đầy đủ được.” Mẹ
cũng là người luôn cố hết sức để kéo dài cuộc trò chuyện mỗi khi cô gọi
về. Tuy nhiên dù mẹ dập điện thoại trước cô cũng không cảm thấy thất
vọng như với cách mẹ nuôi con chó ở nhà. Cô nghĩ, Tại sao mẹ lại thành
ra thế chứ? Mẹ vốn rất quan tâm đến mọi con vật nuôi trong nhà mà. Nhiều khi mẹ lên Seoul với ý định ở lại dài ngày nhưng chưa được ba bữa mẹ đã nằng nặc đòi về chăm con chó. Vậy mà sao giờ mẹ lại có thể vô tâm đến
khó hiểu như vậy? Cô cảm thấy rất giận hành động của mẹ.
Mấy ngày
sau, mẹ chủ động gọi điện cho cô. “Con không phải là con của ngày xưa
nữa, con đã trở thành một người quá lạnh lùng. Nếu mẹ dập điện thoại như vậy, cho dù thế nào con cũng phải gọi lại cho mẹ chứ, sao con lại cứng
đầu cứng cổ như thế?”
Đó không phải là vì cô cứng đầu cứng cổ. Cô
không có thời gian để nghĩ mãi về việc đó như thế. Mỗi lúc nhớ lại khi
mẹ tức giận dập bộp máy, cô nghĩ mình phải gọi điện cho mẹ mới được,
nhưng rồi vì bận việc này hay việc khác nên rốt cuộc cô vẫn chưa gọi.
“Những người có học đều xử sự như thế à?” mẹ nói thêm câu đó rồi lại dập điện thoại.
Khi cô về nhà vào dịp tết Trung thu, bên cạnh nhà kho đã đặt một cái chuồng chó to. Dưới nền chuồng còn rải một lớp rơm mềm.
Mẹ cô bắt đầu kể lại. “Hồi cuối tháng Mười, khi mẹ đang vo gạo ở bồn
rửa bát trong bếp để chuẩn bị bữa sáng, bỗng có ai đó cứ vỗ liên tục vào lưng mẹ. Mẹ quay lại nhưng không có ai cả. Suốt ba ngày liền đều như
vậy. Mẹ cảm thấy rõ ràng có c