
thấy tôi lại bị dọa thành thế này? Vội
vã chạy đi như vậy, người em muốn tìm ... chính là tôi sao?”
Cô như hắn hiểu biết, chắc chắn sẽ phủ nhận, nhưng lại không thể tưởng tượng được cô lại mỉm cười rặng rỡ, gật đầu đồng ý.
“Cố tổng, bút kia tôi còn cầm, không phải sao?”
Cố Thần nghe vậy không khỏi hơi nhăn mặt. Lý do này hiển nhiên không phải sự thật, nhưng lại đoàng hoàng không chê vào đâu được.
Hứa Đồng vừa nói vừa đưa tay rút bút kim từ phía sau đầu trả lại cho Cố
Thần, “Không hư hại gì, Châu về Hợp Phố! Còn nữa ... cảm ơn!” Mái tóc
dài trong phút chốc bung ra, xòa xuống bả vai.
Cố Thần đứng đối
diện, trong mắt là hình ảnh mái tóc mây đổ dài như thác nước, mi tâm co
rút lại. Một tay hắn để trong túi quần, một tay cầm chén nước, chỉ
giương mắt đảo qua hai gò má cô, hơi cười như không chút để ý, nhìn cô
cúi đầu nói: “Hình như để nó làm trâm cài tóc so với làm một chiếc bút
càng có ý nghĩa hơn. Chỉ là một chiếc bút đã dùng rồi mà thôi, em giữ
lại làm trâm cài tóc đi, không cần trả lại.”
Hứa Đồng nháy mắt mấy cái, cười tươi lộ ra hàm răng đều trắng muốt, thu tay, cũng không từ chối, “Tôi không khách khí!”
Cố Thần cười: “Thật là tự nhiên, một câu từ chối cũng không có!”
Hứa Đồng đưa tay ra sau đầu, một lần nữa vấn tóc lên dùng bút kim làm trâm
cài, một mặt cười tủm tỉm đáp: “Anh đã tặng, tôi sẽ lấy, cần gì phải làm bộ làm tích xấu hổ chối từ?” Nói xong, trong lòng không khỏi nao nao.
Lời nói trong chút vô tình nhưng lại có vài ý nghĩa hàm xúc không bình
thường
“... Có khi sau này không phải dùng làm bút, cũng chẳng
dùng làm trâm, lại đổi được thành nhân dân tệ cũng nên! Đã có người hào
phóng, tôi cũng tự nhiên mà nhận lấy thôi!”
Cố Thần “À” một tiếng, trong giọng nói có vài phần ý tứ, nheo mắt lại hỏi: “Như vậy là yêu tiền của tôi sao?”
Hứa Đồng ngọt ngào đáp: “Vậy chẳng nhẽ anh tưởng tôi yêu anh sao?”
Chăm chú nhìn cô một lúc lâu, Cố Thần bỗng nhiên cười vang. “Có đôi khi thật sự muốn biết, cô làm sao có đủ dũng khí dám cùng tôi đối kháng!”
Hứa Đồng dương dương tự đắc, không đáp hỏi lại, “Màn nhảy bên kia còn chưa chấm dứt, anh sao lại không xem hết?”
Cố Thần vẫn tiếp tục cười, giọng nói ái muội, giống như tán tỉnh: “Nếu là em nhảy, không chừng tôi sẽ xem hết!”
Hứa Đồng nghe vậy không thể không cảm thấy tức giận nói: “Muốn tôi mặc
bikini nhảy sao? Cố tổng chẳng lẽ chỉ uống nước cũng say?”
Cố Thần nheo mắt, “Đừng chắc chắn như vậy, nói không chừng một ngày nào đó sẽ xảy ra thì sao?”
Hứa Đồng không khỏi cười vang, “Không thế, anh định lấy cách này “cho tôi đẹp mặt”?
Cố Thần nhún vai, “Cũng không phải không có khả năng”
Hứa Đồng tiếp tục truy hỏi: “tôi thật muốn biết, Cố tổng cuối cùng muốn đến lúc nào cho tôi đẹp mặt?”
Cố Thần đưa chén nước lên miệng, uống một ngụm, nhìn cô, khẽ cười, “Vội gì chứ? Sau này không phải còn cả đời sao?”
Hứa Đồng cũng nhìn hắn, chớp hai mắt, ẩn ý đáp lại: “A! Không phải đến mức anh muốn cùng tôi dây dưa cả đời sao?”
Cố Thần lại đem chén nước đến bên miệng, từng ngụm từng ngụm liên tục
uống, giống như rất khát. Uống xong, đem chén nước đặt sang một bên, ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng Hứa Đồng, giọng nói ngả ngớn, “Nếu tôi muốn,
có cái gì không được đâu?”
●'>3'>●
Hứa Đồng cười rộ lên, gật gật đầu, trào phúng nói: “Cũng đúng! Phàm là chuyện Cố tổng muốn làm,
làm bao lâu, làm như thế nào, ai có thể ngăn được? Nhưng ngài đừng quên, tôi là chị gái vị hôn thê của ngài! Đừng tìm tôi dây dưa nhiều, bị
người ngoài gièm pha, e là không tốt!” Lời này nói với hắn, nhất thời
lại cảm thấy như đang tự nhắc nhở chính mình. Tiện tay cầm lấy một cây
gậy bi-a trên bàn, mặt cười vô tội, nghiêng đầu nháy mắt nhẹ nhàng hỏi
Cố Thần: “Hay chúng ta cùng chơi một ván, thế nào?”
Cố Thần cũng
cười, khẽ nhếch đuôi lông mày, “Em sẽ không cho là tôi không nhìn ra
quán mạt chược của anh trai em, cách vách có mở quán bi-a? Tưởng tôi
cũng mắc mưu em? Không có khả năng!”
Hứa Đồng lăn lăn cây gậy
trong lòng bàn tay, bộ dáng suy tư, “Chẳng lẽ anh chơi rất kém? Sợ thua
trận nên không dám cùng chơi với tôi sao?”
Cố Thần lại ra giọng đùa cợt, “Chẳng lẽ em muốn tự cho mình cơ hội mặc bikini hiến vũ trước mặt tôi sao?”
Hứa Đồng bắt đầu hứng thú, nhìn hắn nói: “Vậy ván này, chúng ta chơi thật
sự. Cược thế này, ai thắng có thể đưa ra một yêu cầu với đối phương, thế nào?”
Cố Thần nheo mắt nhìn cô, trầm ngâm không nói, trong chốc lại lại nhẹ nhàng gật đầu, “Được! Cược như vậy đi!”
●'>3'>●
Hứa Đồng nói: “Thế này đi, chúng ta không chơi theo cách bình thường, càng
nhanh càng kích thích. Tôi với anh cùng nhau khai cầu, ai nhanh đánh
được cầu chủ thì được một điểm, mỗi lần đánh được cầu vào cũng được một
điểm, sau ai có được cầu chủ người ấy thắng!”
Cố Thần tỏ vẻ bình thường, gật đầu đồng ý.
Lúc này màn nhảy đã chấm dứt, Lệ Tát trốn vào trong thay quần áo, người vây xung quanh đã bắt đầu tản ra, nhiều người quay trở lại bàn bi-a, phát
hiện Hứa Đồng cùng Cố Thần sắp đọ sức không khỏi so với màn vừa rồi càng thêm kích động. Có người một bên lê