
nào. Tất cả mọi thứ đối với anh
không còn quan trọng nữa, anh cũng không muốn lo lắng bất kỳ điều gì, chỉ muốn ở
bên cạnh cô gái này vĩnh viễn.
...
Nói là chỉ cần một hai tiếng, nhưng cặp tình nhân trẻ tuổi đầy
nhiệt huyết, cho dù suốt cả đêm cũng không đủ ghiền.
Mãi đến khi sắp đến giờ giới nghiêm của Hàn gia, Kris mới
lưu luyến không rời rút khỏi cơ thể cô, nhưng anh vẫn ôm lấy cô, hôn lên từng tấc
cơ thể ẩm ướt của cô.
Đây là thời điểm Vũ Mông thích nhất. Bởi vì từ nụ hôn quyến
luyến của anh, cô có thể cảm thấy sự thương tiếc sâu sắc trong anh.
“Báo cho anh biết một chuyện.” Cô cắn lỗ tai anh: “Em quyết
định rồi, sang năm em sẽ thi vào viện y học của đại học Maryland.”
Cơ thể anh chợt khựng lại, ngẩng đầu lên từ trong ngực cô,
nhìn cô chằm chằm. Trong đôi mắt sáng ngời của anh, dâng lên một ý cười rất vui
vẻ.
“Anh thật muốn cầu hôn với em ngay bây giờ.” Anh nói.
Vũ Mông làm ổ trong lồng ngực của anh, cười ngọt ngào.
Kris, Kris, Tử Ngộ của em.
Em rất thích anh, em rất rất thích anh.
Chỉ muốn ngày ngày tháng tháng năm năm, đều được ở bên cạnh
anh.
***
Phó Tử Ngộ gặp Bạc Cận Ngôn lần thứ hai, chính là trong bệnh
viện trường.
Anh là nhân tài trong trăm chỉ có một, con người lại lanh lợi,
đương nhiên đã sớm được đến thực tập trong bệnh viện trường.
Chiều hôm đó, anh đang nghỉ ngơi trong phòng làm việc, y tá
đến gõ cửa: “Kris, bác sĩ Jim đi ăn cơm chưa về. Có một bệnh nhân, anh ta có một
vấn đề nhỏ, anh có thể xử lý một chút không?”
“Có vấn đề gì?”
“Anh ta ăn cá bị hóc xương.”
“Ok, lập tức để anh ta vào đi.” Tử Ngộ mở tủ ra, lấy một vài
dụng cụ cần thiết. Đến khi anh quay đầu lại, thấy y tá đặt bệnh án xuống, bên cạnh
cái tên tiếng Anh Simon còn ký ba từ tiếng Trung ‘Bạc Cận Ngôn’ hết sức chói mắt.
Phó Tử Ngộ bỗng nhiên buồn cười.
Lần trước gặp phải một ca bị hóc xương cá, là một cậu bé bảy
tuổi.
....
Bạc Cận Ngôn hôm nay rất cáu kỉnh. Bởi vì anh đề xuất muốn
phỏng vấn một tên sát thủ liên hoàn vô cùng hung ác, lại bị phía cai ngục từ chối.
Hơn nữa lúc xem tư liệu, bởi vì thất thần nên bị hóc xương cá trong cổ họng.
Sau khi uống một bát dấm chua lớn, lại vẫn còn mắc kẹt trong đó.
Vừa tiến vào phòng làm việc của bác sĩ, anh đã nhìn thấy một
thanh niên ngồi sau bàn. Cậu ta có mái tóc đen ngắn giống như anh, đeo khẩu
trang, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng ngời ôn hòa.
Ánh mắt Bạc Cận Ngôn thản nhiên quét qua cậu ta, trầm mặc ngồi
xuống.
Quá trình chẩn đoán và điều trị rất nhanh. Đôi tay chuyên cầm
dao phẫu thuật của Phó Tử Ngộ cầm lấy một cây nhíp kẹp một cái xương nhỏ từ
trong cổ họng của cậu ta ra, dễ như trở bàn tay. Chỉ là nhìn thấy vị thiên tài
mặt lạnh đang xoa xoa cổ họng của mình, lộ ra một ý cười cực kỳ hiếm có, Phó Tử
Ngộ lại có chút cảm giác vinh hạnh và an ủi.
“Cám ơn.” Bạc Cận Ngôn đứng dậy, nhàn nhàn quét mắt nhìn
anh: “Học sinh của viện y học khám bệnh, nếu như tương lai có ảnh hưởng không tốt
hoặc xảy ra biến chứng, có phải viện y học cũng sẽ chịu trách nhiệm?”
Phó Tử Ngộ ngây người một lúc.
Nếu nói trước đây đối với sự thông minh và ấu trĩ của cậu ta
sản sinh ra một chút hảo cảm kỳ lạ. Thì giờ phút này, Phó Tử Ngộ cảm thấy đạo đức
chuyên nghiệp của mình đã bị sỉ nhục triệt để.
Ok, học sinh của viện y học khám bệnh đương nhiên không hợp
quy tắc, bệnh nhân lo lắng đến hiệu quả cũng là bình thường. Nhưng mà trời ơi,
cậu ta chỉ bị một cái xương cá như cọng lông khẽ đâm vào, hơn nữa đã hoàn toàn
được lấy ra, bị biến chứng cái quỷ ấy!
Phó Tử Ngộ trầm mặc vài giây, sau đó vô cùng lịch sự, khiêm
tốn cười nói: “Đương nhiên, có bất cứ vấn đề gì, tự tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Tôi sẽ ký tên lên trên bệnh án của cậu.”
Bạc Cận Ngôn tỏ vẻ vừa lòng gật gật đầu, quay người định rời
đi, lại nghe Phó Tử Ngộ nói tiếp: “Đúng rồi, xét thấy cậu lo lắng bị biến chứng
như vậy, lời dặn của bác sĩ là: Trong vòng một tháng tốt nhất đừng ăn cá, để
tránh bị hóc xương lần nữa. Vết thương của cậu tuy nhỏ xíu nhưng rất có khả
năng bị nhiễm trùng không thể đoán trước được.”
Đến lúc này, Bạc Cận Ngôn dường như mới nhìn thẳng anh, giọng
nói trầm thấp êm tai cộng thêm đôi mắt đen nhánh thản nhiên, thấp thoáng mang
theo sự buồn bực chất vấn: “Một tháng?”
Phó Tử Ngộ đặc biệt gật đầu rất trung thực: “Một tháng.”
Duyên phận giữa người và người, chính là kỳ quái như vậy.
Ví dụ như một tháng trước, Phó Tử Ngộ đối với Bạc Cận Ngôn
chỉ là nghe thấy đại danh của cậu ta rất nhiều lần, nhưng trước sau vẫn chưa từng
gặp qua trong sân trường. Mà hiện giờ, đến căn tin của học viện ăn cơm, đều có
thể bất ngờ gặp gỡ.
Dưới ánh đèn sáng rực, trong dòng người ồn ào nhốn nháo, chỉ
có cậu ta quần áo chỉnh tề ngồi trong góc, cũng không có ai ngồi cùng bàn. Mà
Phó Tử Ngộ lại được một đống bạn bè vây quanh, trai có gái có, tiếng cười đùa
mãi không dứt.
Lúc gọi cơm xong, Phó Tử Ngộ cố ý đi một vòng lớn, lướt
ngang qua bên cạnh cậu ta. Suốt dọc đường, anh lại không nhịn được cười.
Bởi vì chàng thanh niên thiên tài tâm lý học tội phạm nổi
danh nước Mỹ, vừa mới hai mươi tuổi đã gi