
gồi một lúc.
Thế là em bé được ngồi vào lòng bố như ý nguyện. Hai bố con
tiếp tục theo dõi chương trình ‘Truy bắt tội phạm’.
Lúc Giản Dao về nhà đã là buổi chiều. Đi vào phòng khách, cô
không thấy hai bố con đâu, tivi cũng đã tắt.
Giản Dao đi vào phòng ngủ, bất giác mỉm cười.
Hai bố con một lớn một nhỏ đang nằm ngủ say sưa trên giường.
Chỉ là hôm nay không giống ngày thường.
Bình thường con gái có tư thế ngủ loạn xì ngầu, lúc cuộn người,
lúc nằm sấp... Hôm nay, bé nằm thẳng người nghiêm chỉnh. Chắc chắn bé bị ông bố
nằm ngay ngắn ở bên cạnh chỉnh lại tư thế ngủ.
Tâm trạng Giản Dao trở nên vô cùng ấm áp và vui vẻ. Cô đi tắm,
thay bộ đồ ngủ rồi nằm xuống cạnh Bạc Cận Ngôn.
Anh lập tức tỉnh giấc, khóe miệng nhếch lên, nhanh chóng lật
người đè cô xuống dưới thân.<>
Giáo sư Bạc Cận Ngôn lúc nào cũng đề cao tư thế ngủ mạnh khỏe,
nhưng kể từ đêm đầu tiên, tư thế của giáo sư không còn nghiêm chỉnh. Bởi vì phần
lớn thời gian, anh nằm úp sấp trên người vợ yêu, hoặc nằm nghiêng ôm cô vào
lòng. Thói quen tốt anh duy trì hai mươi mấy năm không biết đã bị ném vào xó xỉnh
nào.
***
Lúc hơn một tuổi, em bé biết nói ngày càng nhiều. Đặc biệt,
mỗi khi nghe người lớn nói chuyện hay xem tivi, thể nào cũng có từ mới lọt vào
đầu óc bé. Lúc bấy giờ, bé vẫn chưa có phản ứng, nhưng vài ngày sau, từ ngữ đó
đột nhiên bật ra khỏi miệng bé.
Hai ngày nay, bé học được từ mới là ‘cứu mạng’. Đương nhiên
bé không hiểu hết ý nghĩa nhưng vẫn biết vận dụng ở nhiều trường hợp.
Ví dụ lúc đói bụng, bé sẽ nói: “Mẹ cứu mạng! Ăn cơm cơm!”
Ví dụ lúc muốn đi chơi, bé sẽ nói: “Bà ngoại cứu mạng! Đi
đi!”
Ví dụ như bây giờ...
Giản Dao đang tắm cho bé trong nhà tắm. Bé rất không thích cảm
giác dòng nước dội xuống đỉnh đầu nên ra sức giãy giụa.<>
Đúng lúc này, Bạc Cận Ngôn đi ngang qua cửa nhà tắm.
Em bé lập tức từ bồn tắm đứng dậy: “Bố cứu mạng!”
Giản Dao phì cười, Bạc Cận Ngôn cũng mỉm cười: “Không hổ
danh là con gái bố, biết bố làm nghề gì?”
Anh sải bước dài, thong thả đi vào nhà tắm.
Em bé thấy vậy, cười ngoác miệng: “Bố cứu mạng! Bố bế!” Bé
chẳng thích tắm một chút nào.
Bạc Cận Ngôn nhìn con gái từ trên cao, khóe miệng nhếch lên,
ngữ khí lãnh đạm: “Xin lỗi, bố không thể cứu con!” Nói xong, anh liền quay người
đi ra ngoài, không một chút nể tình.
Em bé ngây ra một giây, miệng mếu máo, òa khóc. Giản Dao
khóc dở mếu dở, hét lên với Bạc Cận Ngôn: “Sau này anh đừng làm vậy! Sẽ tạo
thành bóng đen trong tâm lý của con đấy!”
Giọng nói trầm trầm của Bạc Cận Ngôn vọng vào: “Con gái của
anh bắt buộc phải có một trái tim kiên cường.”
Giản Dao: “...”
Em bé: “Hu hu hu.”
***
Kể từ lúc có con gái, thời gian riêng tư của hai vợ chồng giảm
đi nhiều.
Buổi tối hôm nay, Giản Dao khó khăn lắm mới dỗ được con gái
ngủ, đã nghe tiếng Bạc Cận Ngôn từ phía sau truyền tới: “Bà xã, cứu mạng!”
Giản Dao mỉm cười nhìn anh: “Anh muốn cứu mạng gì chứ?”
Bạc Cận Ngôn ôm cô vào lòng, đè cô xuống dưới thân: “Em thử
nói xem.”<>
Đến lúc trời sáng, Giản Dao vẫn đang chìm trong giấc ngủ, Bạc
Cận Ngôn đẩy người cô: “Bà xã, sáng nay anh muốn ăn cháo cá.”
Giản Dao lầm bầm: “Tối qua em ‘cứu’ anh mấy lần liền... Anh
tự mình đi nấu đi. Hôm nay đến lượt anh phục vụ em.”
Nhớ đến cảnh ‘cứu mạng’ đêm qua, Bạc Cận Ngôn liền nở nụ cười
rạng rỡ: “Được, em cứ nghỉ ngơi đi.”
Anh vừa định xuống giường, đột nhiên nhìn thấy con gái trên
chiếc giường nhỏ bên cạnh không biết ngồi dậy từ bao giờ, đang mở to mắt nhìn bố
mẹ.
“Cứu mạng! Cứu mạng!” Em bé hét lên.
Bạc Cận Ngôn vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra,
còn Giản Dao đỏ mặt xấu hổ theo phản xạ có điều kiện. Lẽ nào con gái nghe thấy
những lời chọc ghẹo của bố mẹ? Tuy con bé chưa chắc đã hiểu nhưng dù sao cũng
không hay cho lắm...
Có điều, Giản Dao đã lo lắng vô ích, bởi em bé tự mình leo
xuống giường, chạy vội vào nhà vệ sinh: “Cứu mạng, cứu mạng! Đi tè, cứu mạng!”
Phó Tử
Ngộ
Từ lúc tôi còn rất nhỏ, đã có một mơ ước.
Tôi mơ ước được ở bên em, mãi đến khi bạc đầu cũng không
chia lìa.
***
Đại học Maryland tháng tám, bầu trời xanh ngát trong veo,
ánh mặt trời chói chang. Bởi vì buổi chiều có hơi nóng bức, nên thư viện mát lạnh
dễ chịu là địa điểm tụ tập ưa thích của một đám mọt sách.<>
Phó Tử Ngộ không dám tự nhận mình là con mọt sách. Nhưng
thân là nghiên cứu sinh ưu tú nhất của viện y học, anh cũng rất thích ngâm mình
ở trong thư viện. Chiều hôm nay, anh đang muốn đi thư viện mượn đọc tác phẩm mới
nhất của người đạt giải Nobel y học năm nay.
Cũng bởi là thứ hấp dẫn, nên đương nhiên phải tiến hành một
hồi tranh đoạt. Anh vừa mới đi đến bàn hướng dẫn tra cứu bên cạnh giá sách, đã
nhìn thấy mấy học sinh khác của viện y học đang tìm kiếm. Trong lòng anh khẽ
than thầm một tiếng toi rồi, trên mặt lại cười ha hả đi qua chào hỏi bọn họ:
“Hi, tìm thấy tác phẩm hoàn mỹ đó chưa?”
Tuy Phó Tử Ngộ chỉ là nghiên cứu sinh năm nhất, nhưng lại rất
nổi tiếng trong viện y học. Bởi vì anh gần như tổng hợp tất cả những ưu điểm của
một người đàn ông cần có: Cao lớn, anh tuấn, thà