
o nhiêu công sức mới tìm
được đến chỗ này. Vừa mới đi tới tòa nhà đó, chỉ tìm thấy sợi dây chuyền anh
tặng cho Tiểu Tiểu mà chẳng thấy người đâu. Anh không dám nghĩ cô sẽ gặp bất
chắc gì, chỉ đành tiếp tục tìm kiếm khắp nơi. Tà khí của Bắc Âm Vương ngập
trong không gian, ông ta chắc hẳn đang ở gần đây, thế là Nghiêm Lạc đi đến để gặp
trực tiếp Bắc Âm Vương, định sẽ nghĩ cách ép bọn họ giao người. Nhưng anh vạn
lần không thể ngờ được, khi anh còn đang suy nghĩ xem phải ứng phó thế nào thì
lại nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Tiểu.
Anh quay người lại nhìn thấy cô gái mà mình nhớ mong đang
gắng sức chạy tới.
"Boss!" Chúc Tiểu Tiểu lao đến, ôm chặt lấy
eo Nghiêm Lạc, nói liền một hơi: "Em không sao, em vẫn tốt, anh đừng lo,
em thực sự rất tốt.”
Cơ thể mềm mại của cô dính chặt vào anh, cánh tay nhỏ
bé ôm lấy eo anh, siết mạnh, Nghiêm Lạc cuối cùng cũng có được cảm giác thực
sự, anh kéo Tiểu Tiểu ra, nhìn cẩn thận từ đầu đến chân, ngoại trừ vết bầm trên
trán, cô vẫn bình an vô sự.
"Em là đồ ngốc!" Anh nghiêm giọng giáo huấn
nhưng lại ôm cô thật chặt trong lòng: "Ngốc nghếch! Ngốc nghếch! Ngốc
nghếch!".
Chúc Tiểu Tiểu vùi đầu vào lòng anh dụi dụi, Boss quả
nhiên là vì cô mà khổ tâm, còn may cô đã xuất hiện, còn may cô gặp được anh
rồi, nếu không anh vì cô mà đánh nhau, lại thêm vết thương cũ chưa lành, vạn
nhất xảy ra chuyện gì thì cô phải làm thế nào?
"Xin lỗi."
"Xin lỗi có tác dụng gì, em không có đầu óc sao?
Em không biết tìm anh sao?"
"Em bị đánh thuốc mê, không cử động nổi, muốn
khởi động máy phát tín hiệu của đồng hồ nhưng cũng không biết là ấn được hay
chưa, em còn không mang điện thoại, xin lỗi, Boss, làm anh phải lo lắng
rồi."
Nghiêm Lạc kéo cô ra, gườm gườm: "Bản lĩnh của em
đều phí công học rồi, huấn luyện em cũng thật là uổng, cái gì mà máy phát tín
hiệu, cái gì mà điện thoại. Thuật chiêu gọi của em đâu?".
Heo Con ngốc này một chút chủ động của hàng ma sư cũng
không có, nếu ý thức không rõ ràng hoặc là bị thương suy nhược thì chẳng nói
làm gì. Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ hoạt bát nhảy nhót của cô như vậy, rõ ràng
có thể sử dụng thuật chiêu gọi để tìm anh. Thế mà cô lại không dùng! Dù là ai
đến cứu thì cũng không thể tốt hơn người có phép thuật, anh đường đường là một
Diêm Vương có thể tùy tiện để cô chiêu gọi, cô lại không cần! Tình huống nguy
hiểm như thế cô còn không nhớ để dùng!
Chúc Tiểu Tiểu mắt tròn mắt dẹt, đúng rồi, cô thật sự
đã không nhớ ra. Khi cô đợi ở trong phòng của Mẫn Kỳ kia, thực sự tinh thần đã
khôi phục lại tương đối, nếu cố gắng chắc có thể sử dụng được thuật chiêu gọi,
nhưng cô lại không nhớ, cô chỉ biết sợ hãi sốt ruột, hoàn toàn quên mất loại
pháp thuật cứu mạng này.
Chúc Tiểu Tiểu cúi đầu nhìn xuống mũi giày, cô thực sự
là không có đầu óc, cứ theo như hoàn cảnh xung quanh vừa chặn đường, vừa lục
soát, thì chắc mọi người sắp lật tung cả trời lên rồi. Thế mà cô lại chẳng làm
được điều gì hữu dụng, mọi người vất vả uổng công suốt buổi. Áy náy đầy ắp
trong lòng, thêm vào đó là những lo lắng sợ hãi khi trước khiến cho bây giờ
Tiểu Tiểu nghẹn giọng: "Xin lỗi, Boss, lần sau em sẽ không thế nữa".
"Còn có lần sau? Em dám có lần sau thử
xem?", Nghiêm Lạc không nhịn được cao giọng nói.
Tiểu Tiểu bị anh quát rúm người lại, không dám ngẩng
lên, vui đầu vào lòng anh dụi dụi, nhỏ tiếng nói: "Em xin lỗi, Boss".
Nghiêm Lạc nhìn vào đỉnh đầu cô, chẳng cần nghĩ cũng
biết biểu cảm của cô bây giờ thế nào, không kìm được lại thấy đau lòng, Heo Con
ngốc của anh lần này không biết đã phải chịu bao nhiêu vất vả rồi. Anh mắng thì
mắng, nhưng vẫn ôm cô thật chặt, vuốt mái tóc dài của cô, lặng lẽ an ủi.
Đáng tiếc không khí ấm áp ngọt ngào này lại chẳng ảnh
hưởng chút nào đến hoàn cảnh xung quanh, một luồng khí thù địch rạch trời lao
đến, Nghiêm Lạc giống như có mắt sau Iưng vậy, vẫn ôm Tiểu Tiểu trong lòng
nhưng thân người lại hơi nghiêng, tay trái nâng lên, lật lòng bàn tay ra sau,
phát ra một luồng khí, hai lực đạo vô hình đụng nhau ngay giữa không trung, tan
biến.
Pháp lực của Chúc Tiểu Tiểu cấp độ thấp, nhìn không ra
cái gì, chỉ cảm thấy thân thể Nghiêm Lạc bởi vì dùng lực mà hơi cứng lại. Cô
ngẩng đầu lên nhìn, vừa hay thấy ông già Bắc Âm Vương kia đang thu tay về, còn
cười lạnh với Nghiêm Lạc một cái.
Chúc Tiểu Tiểu vô cùng lo lắng, Bắc Âm Vương từ trước
đến nay luôn muốn hại Boss, lần này mình bị bắt cóc, xem ra ít nhiều cũng có
liên quan tới ông ta, bây giờ cô vừa nhận sai với Boss, ông ta lại đánh lén.
Chúc Tiểu Tiểu không nhìn ra chiêu thức gì cả, Mẫn Kỳ
ngồi ở trên xe lại thấy rất rõ, tà khí của Bắc Âm Vương cực mạnh, nhanh như
điện chớp, người đàn ông kia và Chúc Tiểu Tiểu hai người bọn họ ở cự ly khá xa,
ông ta lại chỉ nâng một tay phóng ra kình lực, thần quả nhiên là thần, những
hàng ma sư người thường như bọn họ đây pháp thuật có cao hơn nữa, cũng không
phải đối thủ.
Nhưng mà đối diện với thế tấn công này, người Chúc
Tiểu Tiểu gọi là Boss kia, cũng rất bình tĩnh thản nhiên nghiêng người xoay
lòng bàn tay tiếp chiê