
của cô ấy nếu như cô
ấy hồn bay phách tán",
Điều này rõ ràng cho thấy, anh thân là vua của địa
phủ, nếu như người mà bản thân mình yêu thương bị hồn bay phách tán, anh còn
không có cách nào cứu về được, thì bây giờ với Đậu Đậu, anh làm sao có cách gì
cơ chứ.
Cừu An đấu tranh đến cùng: "Nhưng người cũng từng
nói, thời đại không còn như xưa, kết cấu và phân bố năng lượng của thế gian
cũng khác đi rồi, biết đâu bây giờ có cách...".
"Không có cách nào, Cừu An, ông bị lừa rồi!"
Nghiêm Lạc nói: "Người đó có thể tìm lại hồn phách của Đậu Đậu cho ông,
chỉ có một loại khả năng, hồn phách nhất định là ở trong tay ông ta. Ông ta có
phải tự xưng là Bắc Âm Vương không?".
''Đúng, chính là ông ta. Đậu Đậu còn thiếu một hồn một
phách, ông ta nói rất khó tìm, còn cần thêm thời gian."
Nghiêm Lạc nói; "Cừu An, ông đưa Đậu Đậu vào đây
để tôi nhìn xem".
Cừu An ngẫm nghĩ, nói với người thanh niên trẻ trông
giữ ở cửa: "Tiểu Nam, đưa mấy vị khách quý đi cùng Diêm Vương ra ngoài dạo
chơi, bảo A Niên đưa Đậu Đậu đến".
Bọn Chúc Tiểu Tiểu đều hiểu đây là Cừu An đang muốn
nói chuyện riêng với Nghiêm Lạc. Tiểu Tiểu nhìn Nghiêm Lạc, anh gật gật đầu với
cô, thế là Chúc Tiểu Tiểu và Vu Lạc Ngôn cùng theo Âm Yến Tư ra ngoài. Ra đến
sân, trong chốc lát Tiểu Tiểu đã thấy ấm áp hơn. Vu Lạc Ngôn cũng không kìm
được xoa xoa cánh tay mình, xem ra anh cùng cảm thấy bên trong đó lanh lẽo.
Chúc Tiểu Tiểu nhìn thấy người thanh niên tên là Tiểu
Nam kia đưa đứa trẻ và người thanh niên cô nhìn thấy vừa rồi đang men theo
tường từ từ đi vào trong phòng. Xem ra nó thật sự chính là Đậu Đậu.
Đậu Đậu ôm con mèo nhỏ kia, còn vừa đi vừa yêu thương
xoa đầu nó. Nhìn thấy Chúc Tiếu Tiểu cũng ở đây, thằng bé gườm cô một cái rồi
chạy vào trong phòng.
Chúc Tiểu Tiểu quay đầu lại, thấy Bát Bát đang ló cái
đầu nhỏ ra khỏi ba lô len lén nhìn, cô không kìm được trách nó: "Đã nói
mày ham chơi mà, làm người ta tức giận rồi". Bát Bát chạy ra khỏi chiếc ba
lô, đứng ở trên vai Tiểu Tiểu, thân hình nhỏ run run không phục.
Vu Lạc Ngôn duỗi tay sờ sờ lên đầu Bát Bát hỏi Âm Yến
Tư: "Sao mà bây giờ những ác linh này, quỷ hút máu này, đều không sợ ánh
sáng mặt trời nữa?".
"Bọn họ muốn thích ứng với hoàn cảnh để tiếp tục
sinh tồn thì phải dần dần tiến hóa. Nhưng mà ở dưới ánh nắng mặt trời bọn họ
không có uy lực gì, thông thường muốn làm chuyện xấu sẽ lựa chọn buổi tối. Còn
nữa, năng lượng càng mạnh thì càng không chịu được ánh nắng mặt trời, tuy không
đến mức mất mạng, nhưng sẽ khiến bọn họ không thoải mái. Trái lại năng lượng
yếu, có thể hưởng thụ được cuộc sống tự do tự tại."
Mấy người đang nói chuyện thì một cô gái chạy đến trao
đổi với Tiểu Nam mấy câu, vừa nói vừa nhìn Chúc Tiểu Tiểu. Sau đó Tiểu Nam đi
đến: "Mấy vị, Tộc trưởng bảo tôi đưa mọi người đi dạo, vừa hay Thiên Bà
nói biết có khách quý đến, muốn mời mấy vị qua đó ngồi một chút, chẳng hay mấy
vị có nể mặt không?".
Cô gái kia cũng hớn hở chạy đến: "Thiên Bà là
thần bói trong tộc của chúng tôi, xem bói rất chuẩn. Bà ấy muốn nói với vị cô
nương này vài lời".
Chúc Tiểu Tiểu và Vu Lạc Ngôn đều nhìn sang Âm Yến Tư,
ở đây anh là lão đại, anh làm chủ. Âm Yến Tư cười, gật đầu, đưa bọn họ cùng đi
với cô gái kia.
Căn phòng nhỏ của Thiên Bà nằm ở phía bắc thôn, trước
cửa trồng một ít hoa cỏ, còn có cây rất lớn. Căn phòng chia làm hai gian trong
ngoài, nhỏ, nhưng bố trí gọn gàng sạch sẽ. Sau khi mấy người đến, cô gái nhanh
chóng lịch sự pha trà bưng điểm tâm cho họ. Thiên Bà mỉm cười từ trong phòng đi
ra ngoài vừa nhìn đã thấy là một bà lão rất hòa nhã.
Thiên Bà cẩn thận quan sát Âm Yến Tư và Vu Lạc Ngôn,
cười gật đầu. Vu Lạc Ngôn có chút bất an, nụ cười này mang ý nghĩa gì?
Nhưng Thiên Bà không nói chuyện với bọn họ, chỉ kéo
tay Chúc Tiểu Tiểu nói: "Con đến đây, bà bà có lời muốn nói", nói
rồi, liền kéo Chúc Tiểu Tiểu vào trong phòng.
Vu Lạc Ngôn vội vàng hỏi Âm Yến Tư: "Cứ để Tiểu
Tiểu đi cùng với bà ấy? Không sao chứ?".
Âm Yến Tư thản nhiên uống trà: "Yên tâm, Thiên Bà
sẽ không hại cô ấy".
Thiên Bà thực sự không có ý làm hại, trên thực tế Chúc
Tiểu Tiểu tuy bị bà kéo đi, cũng chẳng sợ hãi một chút nào, bà lão này tạo cho
cô cảm giác rất thân thiện.
Thiên Bà kéo Chúc Tiểu Tiểu đi vào trong phòng ngồi
xuống, cười nói: "Ta quả nhiên gặp được con rồi".
"Bà bà quen con?"
"Không quen, ta chi biết con là người có thiên
chức. Bắt đầu từ thời khắc gặp ma, sứ mệnh của con đã bắt đầu xoay chuyển
rồi."
Chúc Tiểu Tiểu không quen Thiên Bà, cho nên vẫn đem
lòng cảnh giác, cô cười ngốc nghêch, không nói gì.
"Nha đầu, thiên chức, có lẽ con đã nghe rất nhiều
rồi, nên không để tâm lắm. Nhưng con phải nhớ kỹ lời của lão thái bà, phải cẩn
thận với đêm đen, nó sẽ đưa người yêu thương trong lòng con đi."
"Người yêu thương trong lòng con?", lời nói
này trong chốc lát khiến Chúc Tiểu Tiểu ngồi thẳng lưng lên, lẽ nào Boss có
nguy hiểm gì?
"Nha đầu, lão thái bà trước khi biến thành Huyết
tộc, là người Đạo gia. Bị Huyết tộc cắn thương, không thể quay về Đạo gia được,