
nhưng lão thái bà không chết, cho nên ở lại đây, tiếp tục nhìn những biến, hóa
vô thường trong thế gian. Thế giới này quá thay đổi rồi, lão thái bà không làm
được gì nhiều, chỉ có thể bảo cho con biết, đến khi đó, có lẽ chỉ mình con cứu
được người ấy thôi. Người ấy vì con không ngại mạo phạm thiên đình, một thân
gánh vác ác quả, lại khổ sở bảo vệ con sáu kiếp. Con nhớ rõ những lời này, thì
con có thể đưa người ấy quay lại."
"Bà nói là Boss của con?" Chúc Tiểu Tiểu sốt
một: "Anh ấy sẽ xảy ra chuyện gì?".
"Ta cũng không biết, chỉ biết đêm đen và nước là
then chốt.”
Chúc Tiểu Tiểu nhìn Thiên Bà, từ từ bình tĩnh lại:
"Vậy bà bà có thể chỉ dạy một chút không, nếu có chuyện xảy ra, con nên
làm thế nào?".
Thiên Bà lắc đầu: “Ta nói rồi ta chỉ biết đêm đen và
nước là then chốt, con phải cẩn thận đêm đen, chú ý đến nước".
"Bà bà." Chúc Tiểu Tiểu nắm chặt lấy tay
bà,, hỏi: "Chuyện này có phải có liên quan đến cứu thế không, có phải có
liên quan đến Bắc Âm Vương không, hay là Cửu Thiên Huyền Nữ? 'Kiếp nạn của trời
đất, giết thần diệt thế’, lời này nên giải thích như thế nào?".
"Con à, con đừng lo." Thiên Bà khẽ mỉm cười,
từ trên chiếc tủ bên cạnh cầm đến một món đổ chơi tăng trí tuệ bóng lăn trong
mê cung bằng gỗ. Ở trong con đường mê cung phức tạp, một quả bóng thủy tinh ngũ
sắc đang lăn. Thiên Bà đưa mê cung bóng lăn này đến trước mặt Chúc Tiểu Tiểu:
"Con xem, đây là cửa vào, đây là cửa ra, ở trong này có nhiều đường sai và
chướng ngại, mỗi một cái đều có thể giống như câu nói 'đúng hay không đúng' của
con, tất cả các nghi hoặc tăng thêm vào mới có thể tổ hợp thành mê cung. Những
thứ đó nhìn giống như là những việc chẳng liên quan gì đến nhau, thực ra đều có
quan hệ. Phàm chuyện gì có nhân mới có quả. Nha đầu, ta sống sắp ba trăm tuổi
rồi, ta lúc đầu muốn hủy diệt quỷ hút máu, nhưng bị cắn trọng thương rơi vào ma
lộ, chính đạo không còn cần ta nữa, nhưng ma tộc lại cứu ta. Năm đó Diêm Vương
điểm hóa cho ta, ta mới có thể lưu lại trên thế giới này xem được một vài thiên
cơ, đến hôm nay cũng mới có thể đem những chuyện này nói hết cho con. Con xem,
đó là số kiếp của ta, kiếp nạn cũng tạo thành sứ mệnh của ta. Cái gì là thần,
cái gì là thế? So với cầu giải, chẳng thà tự giải".
Chúc Tiểu Tiểu nghe thấy có chút mơ hồ không hiểu,
điều hiểu rõ nhất chính là Boss sẽ gặp nguy hiểm, và chỉ cô mói có thể cứu anh.
Cô cầm mê cung bóng lăn kia thử chơi một chút, quả bóng đó lăn được mấy đường
thì lại bị chặn, cánh cửa ra càng lúc càng xa.
"Cái này tặng cho con mang về từ từ chơi, con chỉ
cần hiểu rõ, con còn quan trọng hơn so với những gì con có thể tưởng
tượng." Thiên Bà mỉm cười với Chúc Tiểu Tiểu, lại nói: "Bất cứ chuyện
gì cũng đừng chỉ xem bề ngoài".
Chúc Tiểu Tiểu nghĩ ngợi mông lung, cùng Thiên Bà đi
ra ngoài. Vu Lạc Ngôn đứng dậy, căng thẳng quan sát cô một lượt, xác định cô
không tổn thương gì mới yên tâm.
Thiên Bà nói với Vu Lạc Ngôn: "Con có một cặp mắt
tốt, còn có một trái tim lương thiện, đừng vì sợ hãi mà hèn nhát, như thế này
là đủ rồi".
Vu Lạc Ngôn nghe vậy thì ngẩn ra, Âm Yến Tư vỗ vai anh
một cái: "Mau cảm ơn bà bà chỉ dạy!".
Thiên Bà chỉ dạy cái gì, anh không hiểu, nhưng Vu Lạc
Ngôn vẫn nghe lời, nói cảm ơn.
Âm Yến Tư chào Thiên Bà, đưa Chúc Tiểu Tiểu và Vu Lạc
Ngôn quay lại khoảnh sân của Tộc trưởng.
"Lão đại, vì sao bà bà đó không xem cho anh một
chút?"
"Nhiều năm trước đã xem rồi."
"Vậy bà ấy khi đó nói gì với anh? Có linh nghiệm
hay không?" Chúc Tiểu Tiểu rất hiếu kỳ.
Âm Yến Tư gật đầu: "Thiên Bà là cao nhân đắc đạo,
lời của bà ấy lúc nào cũng chuẩn. Năm đó tôi truy kích một con quỷ hút máu đến
chỗ này, bị bọn họ vây lại tấn công giam giữ. Nhưng bọn họ không hề cắn tôi,
Thiên Bà khi đó cũng giống như bây giờ vậy, nói có khách quý đến muốn gặp mặt
một chút. Bà ấy bảo cho tôi quỷ hút máu ở đây không phải người xấu, còn nói
kiếp nạn sinh tử của tôi khó tránh, nhưng có quý nhân phù trợ, cần trải qua hai
lần chết sau đó mới có thể thành công. Còn nữa trong gia tộc của tôi tranh đấu
dữ dội, bảo tôi khi nào nên đi xa thì đi xa, khi nào nên quay về lại quay về,
như thế mới có thể phát huy được khả năng của tôi".
Vu Lạc Ngôn kinh ngạc: "Kiếp nạn sinh tử? Thật
vậy sao?".
"Ừ, tôi thật sự đã chết hai lần rồi, là Boss cứu
tôi quay lại. Chị họ thứ tư của tôi Âm Yến Nam vẫn luôn bất hòa với tôi, làm ra
rất nhiều chuyện. Boss liền phái tôi ra bên ngoài làm việc, trông giữ ma huyệt.
Bây giờ, là lúc tôi nên quay về. Mỗi một việc, Thiên Bà đều nói đúng."
Chúc Tiểu Tiểu nghe thấy trong lòng kêu
"xoảng" một tiếng, bà ấy nói chuẩn đến thế vậy Boss thật sự có kiếp
nạn? Còn nữa, Cừu tộc trưởng đó cũng nói, Thiên Bà bảo nếu ông ta gặp mặt Boss
thì sẽ hại tới Boss, không gặp mặt thì hại toàn tộc, vậy nghĩa là, Boss ở đây
sẽ xảy ra chuyện?
Chúc Tiểu Tiểu lòng nóng như lửa đốt, liền chạy vào
trong sân. Đúng lúc Nghiêm Lạc đang đi ra, Chúc Tiểu Tiểu lập tức lao đến ôm
lấy anh: "Boss, Boss, chúng ta mau về nhà đi, em không muốn ở lại đây
nữa".
"Chuyện gì x