
thích đoán đố đèn.”
Ôn Lương vừa nghe, mắt sáng lên, cười nói: “Có phải mỗi lần
đoán đố đèn ngươi đều bốc trúng câu đố đơn giản nhất dễ dàng nhất đi?”
Đôi mắt Như Thúy đã cười như trăng, “Nô tỳ là so với Vương
phi tốt một chút, thật sự chỉ có một chút thôi.” Tuy rằng là nói như vậy, nhưng
Như Thúy nhớ đến Nguyên Tiêu hằng năm, biểu tình đau khổ khi A Nan cùng tỷ muội
trong tộc cùng đi ngắm hoa đăng đoán đố đèn, vẫn là nhịn không được muốn bật cười.
Bất quá A Nan tuy là xui xẻo, thế nhưng nàng có một nha đầu
may mắn đứng đầu bảng, mỗi lần Như Thúy ra tay, tuyệt đối là chưa từng thất bại,
luôn bắt được câu đố đơn giản đến mức chỉ số thông minh như A Nan cũng đoán được,
mà Như Thúy là nha hoàn của A Nan, cho nên công lao đoán đố đèn đều cho A Nan,
khiến cho A Nan hằng năm luôn là người có phần thưởng đoán đố đèn nhiều nhất
trong đám tỷ muội, làm cho bọn đường tỷ muội vừa hâm mộ vừa ghen tị.
“Nha
đầu, bản đại nhân nghĩ, may mắn của Vương phi nhà ngươi có lẽ đều bị nha đầu
ngươi đoạt đi hết, đúng không?” Ôn Lương có chút đăm chiêu nói.
“Ôn
Lương đại nhân sao lại có thể nói vậy? Nô tỳ là người của Vương phi, mọi thứ của
nô tỳ đều là Vương phi cho, sao lại đoạt đi may mắn của Vương phi được? Nô tỳ
cũng không phải người không rõ tình thế.” Như Thúy phản bác, liếc mắt nhìn Ôn
Lương một cái, bổ sung: “Yên tâm, người như Ôn Lương đại nhân đây tuyệt không
phải tấm gương nô tỳ muốn học!”
“……….”
Ôn Lương rối rắm, sao lại cảm thấy lời nói của nha đầu kia
khiến người ta cảm thấy cảm giác đặc biệt không tốt nhỉ?
Đoàn người đến một quán hàng rong nhỏ, lão bản gặp đoàn người
quần áo hoa lệ, không phú tức quý, gương mặt liền tươi cười thân thiện lập tức
tiếp đón bọn họ.
Sở Bá Ninh nhìn qua, sau đó nhìn A Nan, “A Nan, chọn đi.”
A Nan ngắm ngắm hắn, lại xem xét một loạt hoa đăng được
treo, như đang nhìn một đám độc xà mãnh thú.
Đại khái là biểu tình của nàng rất phong phú, làm cho Sở Bá
Ninh có chút khó hiểu, hơi nghiêng người nhìn nàng, nhướng mày hỏi: “Làm sao vậy?”
A Nan lắc đầu, quyết định vẫn là không nên nói vận khí của
mình xui xẻo, hướng hắn cười ngọt ngào, nói: “Vương gia, thần thiếp xem là được
rồi, các người đoán đi.” Ánh mắt chuyển chuyển, cười tủm tỉm nói: “Thần thiếp
chờ lấy phần thưởng là được rồi.”
Sở Bá Ninh mỉm cười, cũng không cưỡng cầu, tự mình cầm lên một
cái lồng đèn treo trên sạp trúc, lấy ra mẩu giấy bên dưới lồng đèn.
Bên kia, Ôn Lương vì thí nghiệm vận may của Như Thúy có phải
thực sự tốt như vậy hay không, vì thế cho Như Thúy giúp hắn chọn đèn lồng để hắn
đoán. Kết quả là, rất nhanh, trên tay hai người đều cầm một đống phần thưởng.
Lão bản của quán hàng rong thấy hai người dùng tốc độ bất khả tư nghị giải đố
đèn, ruột đau đến khuôn mặt đều nhăn lại, tưởng là hôm nay có người thông minh
trác tuyệt đến, không câu nào làm khó được hắn, trong lòng âm thầm kêu khổ.
A Nan vừa hâm mộ vừa ghen tị, hai người này cùng hợp tác, thật
sự là song kiếm hợp bích, thiên hạ vô địch, lão bản quán nhỏ hôm nay lỗ lớn rồi.
Bất quá, lúc Sở Bá Ninh đem một cái hoa đăng hình con thỏ đưa cho nàng, A Nan
nhất thời mặt mày hơn hở, cũng không ghen tị với hai người kia, cả trái tim đều
dễ dàng được Vương gia nhà nàng chữa trị.
Bất quá, A Nan xem cái hoa đăng con thỏ kia tròn tròn mập mập,
nhịn không được nói: “Vương gia, thần thiếp thích hoa đăng lão hổ hơn.” Rõ ràng
có nhiều hoa đăng để chọn như vậy, nhưng Sở Bá Ninh cố tình chọn cái tạo hình
như vậy không được đưa ra ý kiến của mình.
Sở Bá Ninh nghiêng đầu nhìn nàng một cái, trong mắt lướt qua
ý cười: “Nó rất giống nàng!” Thoạt nhìn cực kì giống nhau, nhu thuận dịu ngoan
lại sạch sẽ.
“…………”
A Nan run rẩy khóe miệng, hoa đăng hình con thỏ ngốc mập mạp này làm sao giống
nàng chứ?
Sở Bá Ninh rất thông minh, giải mấy cái đố đèn phần thưởng đều
cho A Nan, sau đó lại không đoán nữa.
Thấy hai người Như Thúy Ôn Lương còn hưng phấn mà khiến lão
bản hàng rong phá sản, Sở Bá Ninh mỉm cười, nắm A Nan chui vào đám người, mấy
thị vệ chỉ đi theo từ xa, trong nháy mắt, A Nan cảm giác như hai người bọn họ
giống hẹn hò bình thường.
Xuyên qua tầng tầng người, lúc người ngày càng đông, A Nan
phát hiện nam nhân bên cạnh hơi nhăn mày, vốn dĩ nắm tay nàng cơ hồ đổi thành
ôm eo nàng. Đặc biệt khi dòng người xung quanh chen chúc, nàng sẽ được hắn ôm
vào trong lòng ngực, sợ bị người trên đường đụng đến. Mà hắn mỗi lần tránh
không kịp bị người hơi đụng vào quần áo, cũng sẽ nhăn mặt nhăn mày nửa ngày. Bất
quá, nhìn bộ dáng này của hắn, là tình nguyện chính mình bị người đụng chạm,
cũng không nguyện ý để nàng bị người đi đường đụng tới.
A Nan lúc này mới nhớ hắn có khiết phích (bệnh sạch sẽ),
trong lòng vừa buồn cười vừa tức giận, đông người chen chúc như vậy, chắc chắn
hắn không thích. Mà đối với ham muốn ôm chặt nàng, giữ lấy từng chút một của hắn,
lại khiến nàng vừa uất ức lại ngọt ngào.
Lòng A Nan cũng đau lòng vì hắn, không khỏi nói: “Vương gia,
chúng ta trở về đi.”
Sở Bá Ninh nhìn nhìn đám người quanh mình, gật đầu, chỉ vào