
u căng
ngạo mạn, dường như thực khinh thường Túc Vương phi.
A Nan coi như không biết, nói với hai người: “Hai vị cô
nương vất vả rồi, Tướng quân phủ cũng không xa nơi này, chút nữa bổn cung sẽ
cho người đưa các ngươi qua đó. Đúng rồi, tin rằng các ngươi cũng biết tình trạng
của Triệu tướng quân, hy vọng hai người thông minh khéo tay như các ngươi có thể
giúp đỡ, để Triệu tướng quân mau chóng khỏe mạnh trở lại, dù sao Đồng Thành thật
không thể thiếu ngài ấy.”
“Đây là chuyện thần nữ phải làm.” Hai người hướng A Nan thi
lễ.
Y nữ trong y cục đều xuất thân từ các gia tộc, tuy thường đến
nhà người ta khám bệnh gì đó, kỳ thật vẫn giữ nguyên họ của mình, khác với cung
nữ bình thường, đối với người có chức vị, các nàng có thể tự xưng “thần nữ”,
không xưng nô tỳ hèn mọn như cung nữ.
Lời nói của hai người đối với A Nan không kiêu ngạo không siểm
nịnh, thấy thiên sảnh chỉ có mình A Nan, trong lòng hai tỷ muội đều có chút thất
vọng. Cácthật ra cũng không nguyện ý đến Triệu tướng quân phủ chiếu cố một lão
già, nhưng Túc vương đã hạ lệnh, các nàng không thể trái, chỉ hy vọng bệnh của
Triệu tướng quân chóng khỏi, để các nàng trở về.
A Nan nói thêm vài lời khách sáo, liền cho người đưa các
nàng đi Tướng quân phủ.
Các nàng rời đi rồi, A Nan cảm thấy lòng thoải mái không ít.
Dù sao có nữ nhân bộ dạng cực kỳ tương tự mình ở trong nhà, còn chú ý lão công
nhà mình, là ai thì trong lòng cũng sẽ không thoải mái, vẫn là nhanh chóng đưa
đi tốt hơn.
Xử lý xong việc các nàng, A Nan uống ngụm trà, lại nghĩ tới
chuyện Mộc Viên Nhi nói sáng nay, lòng lại bất an.
Trong suy nghĩ của A Nan, chưa qua Nguyên Tiêu thì vẫn còn
là năm mới. Đang trong Tết, đột nhiên có người bị mưu sát, lại ở trong cùng một
thành, cách nhau quá gần, trong lòng luôn có chút không yên.
A Nan quả thực ngồi không yên, Sở Bá Ninh chưa về, không rõ
tình hình bên ngoài, bèn quyết định qua phủ thành thủ tìm Hà phu nhân hỏi chuyện.
A Nan mang theo Như Thúy cùng hai thị vệ đi phủ thành thủ,
lúc này Hà phu nhân cũng mang vẻ mặt trầm trọng. Trượng phu của nàng là thành
thủ, ở Đồng Thanh gần mười năm, đương nhiên biết rõ lần này đột nhiên xảy ra án
mạng chắc chắn không đơn giản, thậm chí có thể liên quan tới Bắc Việt Nhân.
“Chử gia tỷ tỷ, có tin tức bên ngoài không?” A Nan hỏi.
Hà phu nhân cho người ôm tiểu Nữu Nữu đến phòng cách vách
chơi, tránh tiểu nữ hài nghe mấy chuyện máu me này. Tiểu Nữu Nữ đi rồi, Hà phu
nhân nói với A Nan: “Pháp y đã kiểm tra, Trương thợ rèn là bị người vặn gãy cổ
mà chết, nghe nói rất nhanh nhẹn dứt khoát, Trương thợ rèn không hề có dấu vết
giãy dụa đã chết. Ta nghĩ, với sức mạnh bẻ gãy cổ như vậy, hung thủ tuyệt đối
không phải dân chúng bình thường. Đương nhiên, binh lính Đồng Thành chúng ta đều
là hảo hán tử, lại không có khả năng sẽ giết người. Vì thế, nghi ngờ lớn nhất của
ta, có lẽ là người Bắc Việt trà trộn vào đây.”
A Nan nghe Hà phu nhân phân tích kỹ càng, có chút sợ hãi. Nếu
thật là người Bắc Việt trà trộn vào thành giết người, nàng thật muốn nghiến
răng bội phục, lá gan của người Bắc Việt đó cũng đủ lớn, dám trực tiếp đến lãnh
thổ Đại Sở giết người, thực quá giống quỷ Nhật Bản năm đó. Như nhau khiến người
phẫn hận.“Hừ, tên Bắc Việt đáng chết kia! Không phải bọn họ làm thì tốt, nếu thật
là bọn họ, dù phải đào ba tấc đất cũng phải bắt được hung thủ kia, báo thù cho
dân chúng Đại Sở!” Hà phu nhân lẫm liệt nói, ánh mắt tỏa sáng anh khí, khiến
gương mặt dịu dàng của nàng thêm vài phần hiên ngang, vô cùng xinh đẹp hào
hùng.
A Nan vô cùng sùng bái nàng, Hà phu nhân chính là kỳ nữ
trong truyền thuyết, làm nữ nhân cũng không thua kém nam nhân, là hiền thê có
thể đứng cạnh nam nhân cùng tiến cùng lùi. Ngược lại với mình, ngoại trừ xuyên
không mà đến – vẫn là một tiểu dân chúng xuyên không, ngoài giữ lại tư tưởng đời
trước, thật đúng là không tìm ra ưu điểm gì. Chẳng trách Như Thúy nói nàng so
ra kém người ta, mà A Nan cũng không phủ nhận, bởi vì quả thật như thế.
A Nan thở dài, có lẽ ưu điểm của nàng chính là thức thời. Có
Như Thúy bên cạnh luôn nhắc nhở nàng, trừ bỏ xuyên không đến, nàng thật sự
không có chuyên môn nào so được với nữ nhân thời đại này, cho nên nàng chưa từng
kiêu ngạo tự đại, ổn ổn định định sống những ngày bình thường của nàng.
“Hiện tại trong thành đã gia tăng cảnh giới, trước khi tìm
ra hung thủ, vì an toàn, Vương phi nên ở lại trong phủ thì tốt hơn.” Hà phu
nhân ôn hòa nói với A Nan. Hà phu nhân thấy A Nan tuổi còn nhỏ, bộ dáng thẹn
thùng hòa nhã, đối nhân xử thế cũng không lấy danh Vương phi mà kiêu ngạo, giống
như tiểu muội muội vậy, hiển nhiên nguyện ý lo lắng cho nàng.
“Vương phi không cần lo lắng, Chương ma ma đã sớm cho người
đem qua.” Như Lam nói.
Chương ma ma là lão trong vương phủ, có thể nói là một trong
những ma ma nhìn Sở Bá Ninh lớn lên, đương nhiên quan tâm Sở Bá Ninh. Nàng làm
việc cẩn thận, rất đáng tin cậy. A Nan nghĩ, kỳ thực Túc vương phủ không phải
không có nữ nhân, chỉ những nữ nhân này đều lớn hơn Sở Bá Ninh một giáp trở lên.
Sở Bá