
mặt bị cọ đỏ,
tức giận bất bình trừng hắn, lại nhanh chóng bị tươi cười của hắn mê hoặc đến
mơ mơ hồ hồ.
A Nan cảm thấy hôm nay Sở Bá Ninh rất khác thường, nhưng nói
khác chỗ nào thì nàng không rõ lắm. Mắt hắn có chút mỏi mệt, nhìn giống như suốt
đêm không ngủ, tinh thần của hắn lại rất tốt, còn hay lộ ra tươi cười mê hoặc
chết người. chẳng lẽ hôm nay có chuyện tốt gì sao?
Náo loạn một chút, hai người cũng rời giường.
A Nan nhận lấy quần áo Sở Bá Ninh đưa qua, mặc vào, cười nói:
“Vương gia hôm nay tâm tình dường như rất tốt? Có chuyện tốt gì sao?”
Sở Bá Ninh đã mặc quần áo, chỉ thật sâu nhìn nàng, không
đáp.
A Nan nghĩ không thông, không biết ánh mắt kia của hắn có ý
gì, dung lượng não của nàng không lớn, thật sự đoán không ra. Đại khái là bộ
dáng mờ mịt của nàng chọc cười hắn, lại bật cười. Thấy thế, A Nan theo bản năng
muốn thò đầu ra ngoài nhìn thử, sao lại có cảm giác, hình như trở trời rồi?
Bất quá, nha hoàn đem đồ rửa mặt bê vào, A Nan phát hiện Sở
Bá Ninh đã khôi phục bộ dáng bình thường, biểu tình nghiêm túc, dường như nam
nhân hay cười lúc nãy là ảo giác của nàng.
Rửa mặt xong, hai người ra phòng ngoài, hạ nhân đã chuẩn bị
xong đồ ăn sáng, A Nan cùng Sở Bá Ninh vừa ngồi xuống, Mộc Viên Nhi từ ngoài tiến
vào, thi lễ rồi vẻ mặt lo lắng nói: “Vương gia, vừa rồi người trong phủ thành
thủ đến báo Trương thợ rèn thành đông đã chết.”
Tay A Nan bưng bát khẽ khựng lại, rồi buông bát xuống bàn.
Bây giờ mới qua năm mới, nếu là người chết già thì không có
chuyện gì, nhưng thợ rèn họ Trương kia nghe nói là một hán tử khoảng ba mươi tuổi,
chuyên rèn sắt cho người ta để mưu sinh, thân thể khỏe mạnh, sao lại chết đột
ngột như vậy? Nghe sự tình như vậy, trực giác bình thường đều cho rằng có khuất
tất.
Sở Bá Ninh hơi nheo mắt, “Chết lúc nào? Có pháp y đến khám
nghiệm tử thi chưa?”
“Hồi Vương gia, người của phủ thành thủ nói là vừa phát hiện,
hiện tại đã có pháp y đến, vẫn chưa có kết quả.”
Đang nói, Ôn Lương cũng đến, nhìn bộ dạng của hắn, chắc là mới
rời giường, cũng nhận được tin, hơn nữa tin tức của hắn tuyệt đối tỉ mỉ hơn Mộc
Viên Nhi, làm cho thần sắc của hắn cực kỳ khó coi.
“Vương gia, Trương thợ rèn là bị người ta trực tiếp bẻ gãy cổ
giết chết.” Ôn Lương trầm giọng nói.
A Nan chưa từng thấy bộ dáng Ôn Lương nghiêm túc như thế,
trong lòng có chút bất an lo sợ.
Sở Bá Ninh nghe xong lập tức đứng dậy, điểm tâm cũng không
ăn, trực tiếp khoác áo choàng, cùng Ôn Lương ra ngoài.
A Nan nhìn bọn họ vội vàng rời đi, rất không yên lòng.
Bởi vì có tâm sự, bữa sáng cũng không có khẩu vị ăn. A Nan tùy
tiện ăn qua, Chương ma ma tiến vào nói với nàng, hai y nữ họ Diêu phải đi qua
chỗ Triệu tướng quân, đến bái biệt Vương gia Vương phi. Mà Tôn thái y không tiện
vào, chờ ở bên ngoài sân, nán lại đợi tỷ muội Diêu gia cùng đi.
A Nan mặt co rút, cái gì là bái biệt Vương gia Vương phi?
Các nàng là nữ quyến, phải bái biệt cũng chỉ bái biệt Vương phi là nàng thôi chứ?
Lễ nghĩa của hai nàng Diêu gia này thật “chu toàn” a.
“Lời này là ai nói?”
“Hồi Vương phi, là Diêu nhị cô nương.”
A Nan gật đầu, ngồi ở thượng vị trong thiên thính, cho người
kêu hai y nữ tiến vào.
Như Thúy dâng cho A Nan một ly trà xanh, quệt miệng nói với
A Nan: “Diêu Khả Nhân rõ ràng là muốn gặp Vương gia, xem nàng tích cực… tiểu
thư, ngươi cũng nên tích cực chút a.”
A Nan có chút mơ hồ nhìn nha đầu ngốc, không biết mình phải
tích cực cái gì? Nàng cũng không đi cướp lão công nhà người ta, bản thân đã là
vợ cả, Vương gia chỉ có một nữ nhân là nàng, càng không cần chơi trò tranh đấu,
cứ ngồi mát ăn bát vàng là được.
Như Thúy nhìn A Nan thở dài, cứ như A Nan kém cỏi lắm vậy:
“Tiểu thư, tuy rằng Vương gia nhất định sẽ không nhìn trúng tiểu yêu tinh,
nhưng ngài là Vương phi, hẳn nên tích cực đề phòng tiểu yêu tinh có tà tâm với
Vương gia, đặc biệt là các nàng vô luận phương diện nào cũng hơn ngài, ngài càng
nên nâng cao tinh thần.”
A Nan đã quen nha đầu kia thành thật, tuy nha đầu kia luôn
thích xỉa xói mình hai câu, nhưng nàng ta từ nhỏ đã cùng nàng lớn lên, lại luyến
tiếc chỉnh nàng ta, chẳng trách được, chỉ đành xem như không nghe thấy. “Ta
không phải cái máy chiến đấu, cần gì mỗi ngày nâng cao tinh thần đối phó nữ
nhân? Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe, nữ nhân tội gì làm khó nữ nhân sao?”
Như Thúy thành thật lắc đầu, nói: “Nô tỳ chỉ nghe qua nữ
nhân đấu thắng nữ nhân mới có thể tiếp tục tranh nam nhân.”
A Nan: =__=! Rốt cuộc là ai dạy nàng ta loại tư tưởng này?
Nhìn không ra nha đầu ngốc vậy lại là phần tử hiếu chiến a!
Như Lam nghe hai ngốc tử đối thoại, chỉ cảm thấy dạ dày đau
a dạ dày đau.
Khi tỷ muội Diêu gia được Chương ma ma đưa vào, đối thoại của
A Nan cùng Như Thúy đã xong, A Nan khôi phục dáng vẻ Vương phi nên có. Như Lam
mắt lệch nhìn, lòng bỗng nhiên cảm thấy may mắn: may mắn, lúc có người ngoài,
hai ngốc tử này là thực bình thường. Thật đáng mừng!
Tỷ muội Diêu gia tiến lên thi lễ với A Nan, lễ nghi của hai
người không tìm ra sai sót, nhưng vô hình trung cho người ta cảm giác kiê