
ống, lời
của Ôn Lương cũng giống với suy đoán của hắn.
“Vương gia, ta đoán trong thành cảnh giới nghiêm như vậy,
tin tưởng trong khoảng thời gian ngắn, hung thủ kia sẽ không có hành động mới.”
Sở Bá Ninh gật đầu, ánh mắt thâm u, nói: “Trước khi ý chỉ của
Hoàng thượng đến, không được buông lỏng cảnh giới, bệnh tình của Triệu tướng
quân có thể tốt hơn thì ổn, nếu không được thì………” thanh âm đứt đoạn, ý tứ bên
trong không cần nói cũng biết.
“Vâng, Tử Tu biết. Vô luận Triệu tướng quân có khỏe lại hay
không, tin tức này cũng không thể để Bắc Việt biết. Tăng cường cảnh giới làm
cho bọn họ không dám manh động cũng là chuyện tốt.”
Hai người lại thương nghị một phen, rốt cục quyết định xong.
Lúc này, Sở Bá Ninh ngước mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, phát
hiện tuyết đã ngừng.
“Ai nha, tuyết ngừng thật đúng lúc, tin rằng buổi tối ngắm
hoa đăng sẽ không có trở ngại gì.” Ôn Lương thu quạt nhẹ nhàng phủi phủi lòng
bàn tay, cười khanh khách nói: “Đêm nay thời tiết rất tốt, nghe nói rằng Vương
phi định đi ngắm hoa đăng.”
Sở Bá Ninh liếc mắt nhìn hắn, Ôn Lương vội vã nói: “Đây là tối
hôm qua ta nghe Như Thúy nha đầu nói, nàng nói Hà phu nhân cùng thành chủ đại
nhân tối nay sẽ ra đường ngắm hoa đăng, Vương phi thực hâm mộ, cũng định đi
nhìn một chút. Hắc hắc, Vương gia, nếu ngài thật sự bận rộn như vậy, Tử Tu
không ngại làm thị vệ trong phủ hộ tống Vương phi đi ngắm hoa đăng.” Nói xong
câu cuối, bạn Ôn Lương tính tình sợ thiên hạ không loạn vẫn không thay đổi,
chính là muốn nhìn bộ dáng bạn Vương gia nào đó phát điên.
Sở Bá Ninh nhẹ khóe môi cong, nói: “Vậy ngươi liền làm cái
thị vệ đi!”
“…………”
Ôn Lương mở to miệng nhìn mỗ Vương gia nói xong, bình tĩnh đứng
dậy rời đi, sau đó liền bi phẫn: TAT, hắn là văn nhân đó, sẽ không thật sự cho
hắn đi mặc quần áo thị vệ làm người hầu chứ? Vương gia, sao ngươi lại có thể nhẫn
tâm vậy a…..
Đèn mới lên rực rỡ, bên ngoài chốc chốc lại vang lên tiếng
pháo nổ, A Nan đang suy nghĩ tối nay tiết Nguyên Tiêu nên làm gì, Sở Bá Ninh đột
nhiên đi vào nói muốn nàng chuẩn bị, cùng nhau ra ngoài ngắm hoa đăng.
A Nan tuy sửng sốt, nhưng lập tức vui mừng gọi nha hoàn tới
cho người chuẩn bị.
Mặc dù nàng không biết Sở Bá Ninh sao lại thông suốt muốn bồi
nàng đi xem hoa đăng, nhưng cơ hội như vậy rất hiếm có, cự tuyệt mới là ngu
Chờ A Nan thay xong quần áo đến sảnh trước, đã thấy một nam
nhân mặc trang phục đen của thị vệ đứng đó cùng Sở Bá Ninh nói chuyện, đến lúc
nam nhân kia quay sang, A Nan nhìn rõ mặt hắn không khỏi bật thốt: “Ôn đại nhân,
ngươi sao lại ăn mặc như vậy? Có ý tứ đặc biệt gì sao?”
Ôn Lương ai oán nhìn Sở Bá Ninh bên cạnh sắc mặt nghiêm túc,
nói với A Nan: “Đây là ý tứ của Vương gia nhà ngươi! Vương phi, hôm nay tại hạ
chính là thị vệ trong phủ các ngươi, là thị vệ đáng thương chuyên hộ tống các
ngươi đi ngắm hoa đăng du ngoạn, hôm nay thỉnh Vương phi chiếu cố nhiều hơn.”
A Nan mím môi cười cười, liếc mắt nhìn Sở Bá Ninh, thấy hắn
sắc mặt bình thường, chỉ là trong mắt lướt qua một chút ý cười, xem ra cực kỳ
vui vẻ khi thấy bộ dạng này của Ôn Lương.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Sở Bá Ninh ra lệnh xuống, mang theo A Nan cùng hai nha hoàn,
còn có mấy thị vệ xuất môn.
**********
Khoảng trời tối đen, trăng sáng treo giữa trời
Đoàn người ra phố, liền thấy đường phố được sửa sang, phía
trên đều treo đầy một dải đèn lồng màu đỏ, trên đường người đến người đi, còn
có mấy đứa nhỏ cầm theo các loại hoa đăng rượt đuổi qua lại, nhóm cha mẹ đuổi
theo phía sau đám trẻ con hô to gọi nhỏ. Hai bên đường có rất nhiều quán hàng
rong bán đủ loại hoa đăng, có đoán đố đèn, có thưởng thi đèn, có ngâm đối đèn,
cũng có các loại đồ ăn vặt, còn có các loại tiết mục như chơi đèn rồng, đi cà
kheo, múa lân. Từ xa nhìn, cảnh phố phường náo nhiệt, đèn lồng đỏ rực giữa
không trung, dúng là: Một điệu khèn vang xuân như biển, đèn đuốc trải dài đêm
như ngày. (Mình dịch thoáng ra, sát nghĩa thì ko tìm được từ T_T Nguyên văn là一曲笙歌春如海,千门灯火夜似昼 – thơ mà các triều đại dùng để miêu tả tiết
Nguyên Tiêu)
“Tiểu
thư, chúng ta chơi đoán đố đèn đi!” Như Thúy đi tới bên cạnh A Nan, hưng trí bừng
bừng nói.
A Nan mặt có chút biến đen.
Như Thúy chớp mắt, liền biết biểu tình này của nàng là ý tứ
gì, không khỏi bưng miệng cười, đổi lấy A Nan trợn mắt nhìn
“Vương
gia, Vương phi, chơi đoán đố đèn đi, đêm nay chúng ta tụ tập liền đi làm vua giải
đố đèn.” Ôn Lương ba một tiếng mở quạt ra phe phẩy nói.
A Nan sắc mặt cứng đờ, đang muốn nói mình không có hứng thú,
ai ngờ Sở Bá Ninh đã gật đầu đồng ý.
Như Thúy cười trộm nhìn A Nan không tình nguyện theo sát Sở
Bá Ninh cùng đi đến một sạp đoán đố đèn.
“Nha
đầu Như Thúy, ngươi cười cái gì?” Ôn Lương đi phía sau hai người, đương nhiên
phát hiện điểm khác thường của mỗ nha đầu.
Như Thúy hướng hắn mím môi cười, lại xem xét hai người đi
phía trước một chút rồi thoải mái nói: “Bởi vì Vương phi rất xui xẻo, cho nên mỗi
lần đoán đố đèn đều bốc trúng câu đố khó nhất, cho nên mười lần đều đoán không
ra, lâu ngày, nàng liền không