
nhưng rõ ràng không đem quy định cứng nhắc của thế gian để ở
trong mắt. Chỉ là, nếu nói hắn ta đã phá vỡ quy củ lại không hẳn vậy, ít nhất
quy củ tân nương ngày thứ ba về lại mặt, hắn tuân thủ rất chấp nhất nghiêm ngặt.
Dĩ nhiên, tổ tông xưa cũng đâu có có nói ngày thứ ba lại mặt, làm tướng công là
không thể ôm vợ vào cửa Nhạc gia……
A Nan khéo léo ngồi
ở trước mặt Thừa tướng phu nhân, dũng cảm tiếp nhận lễ nhìn chăm chú “Yêu
thương” của Thừa tướng phu nhân.
Thừa tướng phu
nhân đem A Nan quan sát một lần từ trên xuống dưới, ánh mắt quét qua lớp da cáo
dày cộm màu trắng như tuyết trên chiếc ghế A Nan dùng để gác chân, nghe nói là
té bị thương chân—— Thừa tướng phu nhân không thể không thừa nhận A Nan mặc dù
nhiều tai nạn, nhiều khó khăn một chút, nhưng cuộc sống ngược lại không tệ, ít
nhất Túc Vương đối với nàng không tệ. Vì sao ư? Hãy nhìn lớp lông cáo trắng như
tuyết này đi, đó chính là Thiên Sơn Tuyết Hồ hiếm có, có tiền mà không mua được
đó! Nhưng Túc Vương lại dùng nó để A Nan làm đệm gác chân.
Thật sự là…… Quá
phá của!
Chỉ là, nhớ tới
lúc vào cửa Túc Vương trực tiếp ôm A Nan tiến vào, da mặt của Thừa tướng phu
nhân co giật, đột nhiên lại cảm thấy chút hoang phí này thật sự là không coi là
cái gì.
“A Nan, mấy ngày
nay con…… Sống như thế nào? Vương gia đối đãi tốt với con không?” Thừa tướng
phu nhân gánh vác cả trách nhiệm làm mẹ, tận tình hỏi thăm cuộc sống sau khi xuất
giá của thứ nữ.
Thừa tướng phu
nhân nhớ tới suốt cả một buổi tối hôm qua trượng phu ở trong phòng bà đi đi lại
lại, mặt phiền não, cứ lẩm ba lẩm bẩm “Tiểu A Nan đáng thương, không biết bị
hành hạ như thế nào, lại còn bị tất cả mọi người nguyền rủa nó chết sớm nữa…… A
xui, xui, xui, tiểu A Nan của ta mới sẽ không chết sớm, đám khốn kiếp kia, nếu
dám nguyền rủa tiểu A Nan của ta nữa thì……”
Thừa tướng phu
nhân khi đó nằm nghiêng trên giường, ngay cả châm chọc cũng không có chút sức.
Rõ ràng là số mệnh khắc thê tuyệt tử của Túc Vương quá mạnh mẽ, không có một ai
dám tin vào A Nan, đều đang đợi A Nan lúc nào thì bị khắc chết. Sao ở trong mắt
tướng công nhà bà, là bị đám người kia nguyền rủa A Nan rồi? Chẳng lẽ tướng
công nhà bà bởi vì quá yêu A Nan, vì vậy yêu ai yêu cả đường đi, không đành
lòng quá nghiêm khắc có thể trút cơn giận lên đám ma bài bạc bên ngoài?
(Ờ hình như moi
người quên Hoàng thượng cũng là con ma bài, ½ quốc khố cũng nằm trong sòng bạc
=))
Không đợi Thừa tướng
phu nhân kịp nghĩ thông suốt, liền lại thấy tướng công của mình đột nhiên ngượng
ngùng xoa xoa tay, nghiêm mặt nói với bà: “Phu nhân à, ngày mai A Nan về lại mặt,
bà hỏi thử một chút, ba ngày nay A Nan sống như thế nào, Túc Vương gia đối với
nó có tốt không, hai người có…… Gì kia….. Cùng phòng hay không,.”
Lục Thừa tướng dưới
thần sắc giống như gặp quỷ là của thê tử, đỏ cả mặt già, thiếu chút nữa cắn
trúng lưỡi, trong lòng yên lặng lệ rơi thành hàng, nếu không phải là tại gã Túc
Vương gia nào đó có loại bệnh không gần nữ sắc gì đó, ông cần gì phải vác cái mặt
già này xúi vợ hỏi những chuyện mất mặt đến chết người này? Nhưng mà, không hỏi
rõ ràng lại càng không cam lòng, cũng không thể để A Nan gả đi làm quả phụ chứ?
Từ trước đến nay
vốn nổi tiếng là bình tĩnh như Thừa tướng phu nhân cũng bị loại hành động quan
tâm sinh chốn khuê phòng của con gái đã xuất giá cùng con rể của trượng phu làm
nghẹn họng nhìn ông trân trối. Sau đó, dưới sự yêu cầu đầy ngập ngừng kèm xấu hổ
của chồng, bà đành phải đồng ý yêu cầu của ông.
Chỉ là, hiện tại
Thừa tướng phu nhân đã có chút hối hận, bà cũng không phải là mẹ ruột của A Nan
làm sao có thể hỏi ra thành lời?
A Nan không biết
Thừa tướng phu nhân rối rắm, có chút xấu hổ mà đáp lời, nói gần nói xa không có
gì hơn là Túc Vương đối với nàng vô cùng tốt —— Về phần bệnh thích sạch sẽ quá
mức của Túc Vương, nàng là một chữ cũng sẽ không thố lộ.
“Khụ…… Đêm tân
hôn, nghe nói con té bất tỉnh, có bị thương không? Còn có…… Các con đã cùng
phòng rồi chứ……” Thừa tướng phu nhân cảm thấy gương mặt già của bà đã mất hết
trước mặt đứa con gái thứ này.
Chờ A Nan hiểu được
ý trong lời nói của Thừa tướng phu nhân, trong nháy mắt mặt trái táo đỏ lên.
Phải, không cần hỏi
nữa, hỏi tiếp tục nữa thì sau này bà chẳng biết làm sao nhìn mặt đứa con gái
này.
Vén qua cái đề
tài lúng túng này, Thừa tướng phu nhân hỏi thử chuyện A Nan gặp phải ở phủ Túc
Vương, sau đó chỉ điểm nàng vài chuyện. Cuối cùng, lại nói một chút về làm thê
tử, cùng đạo làm chủ mẫu một gia đình.
“Con đã là chủ mẫu
nghiêm chỉnh của vương phủ, quản lý một tòa trạch viện lớn phải tự có chủ ý của
mình, nhất định không thể để cho những nô tài kia đắn đo lấn đến trên đầu. Chỉ
cần một ngày con là Vương phi, tất nhiên không có ai qua con được, mặc kệ trong
Vương phủ có tình huống thế nào, chỉ cần Vương gia còn ngưỡng mộ con, con cũng
không cần so đo vì những thứ không phóng khoáng kia, cố gắng sinh một đứa con
trai trưởng, ngồi vững vàng vị trí chủ mẫu mới là thượng sách.”
A Nan chớp chớp mắt,
lộ ra nụ cười ngọt n