
gào, khéo léo đáp một tiếng ‘Vâng’.
Thừa tướng phu
nhân vỗ vỗ trán, cảm giác mình tựa hồ nói còn chưa được rõ ràng, nhìn bộ dáng
đó ủa con bé, đã biết chỉ nghe hiểu ý bên ngoài. Thừa tướng phu nhân than thở,
bộ dáng kia của A Nan, nhìn chính là đơn giản ngây thơ còn có chút khờ, làm cho
người ta thật lo lắng mà. Đặc biệt bộ dáng như cục bột tròn trịa này, cộng thêm
nụ cười ngọt đến trong lòng, làm cho người ta hận không thể che chắn ở trước mặt
nàng, đem tất cả chuyện giúp nàng làm xong tất cả…..
Ba đứa con gái của
bà, bà cũng chưa từng quan tâm lo lắng như thế này, sao lại đến đứa con gái thứ
này, bà vốn không phải mẹ ruột lại suy nghĩ lo lắng cho nàng đủ điều.
“…… A Nan, Vương
gia là nam nhân, thế giới của nam nhân nữ nhân chúng ta không thể biết hết,
cũng không thể tham dự vào, làm tốt phần công việc của chính mình coi như là trợ
giúp cho bọn họ họ rồi. Hơn nữa người nam nhân nào không ham thích thứ mới lạ,
con là Vương phi nghiêm chỉnh, nhiều nữ nhân hơn nữa cũng chẳng ai có thể so được
với con, dù có giỏi đến mức nào cũng chỉ là hạng thê thiếp. Nếu là nữ nhân mà
Thái hậu cùng Hoàng thượng thưởng xuống, con chỉ cần nhận vào trong phủ nuôi dưỡng
là được……” Thừa tướng phu nhân nói thao thao bất tuyệt, cho A Nan phòng hờ. Nếu
A Nan có thể cùng Túc Vương hợp phòng, vậy chứng minh Túc Vương cũng không phải
là đồng tính như bên ngoài đồn đại, như vậy Thái hậu cùng Hoàng đế một ngày nào
đó sẽ cho phủ Túc Vương thêm người. Cho dù hai người đó không nhét thêm người
vào thì cũng không tránh khỏi đám quan viên bên ngoài tặng nữ nhân để lấy
lòng—— Túc Vương nay là em ruột của Hoàng đế, ở trong triều như mặt trời ban
trưa, bao nhiêu người muốn nhờ vả chút quan hệ, hối lộ tốt hắn, nhờ hắn ở trước
mặt Hoàng thượng và Thái hậu nói vài lời lời hữu ích. Dĩ nhiên, từ cổ chí kim,
biện pháp hối lộ một người nam nhân tốt nhất chính là đưa mỹ nhân.
A Nan trợn to hai
mắt, phát hiện mình cũng không đần nha, thế nhưng nghe hiểu lời của Thừa tướng
phu nhân.
Cái này…… A Nan
cho là đối với bạn cực kì khiết phích nào đó, mà muốn nhét nữ nhân, hình như
không có chút khả năng thành công nào?
*******
Khi Thừa tướng
phu nhân làm công tác tư tưởng cho A Nan, dạy nàng cách làm chủ mẫu xử lí cả một
gia đình thì Lục Thừa tướng cũng cùng con rể tôn quý nhất của ông ngồi ở trong
thư phòng nói chuyện.
Nhưng mà bọn họ
nói chuyện không giống như những nhạc phụ và con rể của những gia đình khác, nội
dung rất nghiêm túc.
“Vương gia, Triệu
tướng quân gởi thư nói, hiện tại Bắc Việt Vương đang rục rịch ngóc đầu dậy,
đoán chừng sẽ có hành động trước mùa đông, nhất định sẽ khởi xướng một cuộc chiến
sự.” Lục Thừa tướng nhíu mày thật sâu, mặt sầu lo, ” Lãnh thổ quốc gia của Bắc
Việt đều là thảo nguyên rộng lớn, dân chúng sống nhờ đồng cỏ và nguồn nước, hơn
nữa phương Bắc là một vùng đất cằn cỗi, rừng thiêng nước độc, cỏ dại cùng không
sống nổi, khó trồng được lương thực. Nghe thám tử nói, năm nay thời điểm vào
thu, nửa địa khu đại Tây Bắc của Bắc Việt không biết tại sao lại xảy ra một trận
ôn dịch, dê ngựa chết khó có thể đếm hết, khiến cho lương thực Bắc Việt dùng để
qua mùa đông giảm nhanh, cơ hồ khó có thể duy trì đến hết đông. Nghĩ đến, Bắc
Việt vì lương thực nuôi quân đội, nhất định sẽ dọc xuống miền nam chiếm đoạt.”
Sở Bá Ninh bưng một
ly trà, ánh mắt lãnh khốc,” Bắc Việt Vương lòng muông dạ thú, mặc kệ lương thực
bọn hắn phong phú hay thiếu thốn, năm nào cũng dọc theo vùng biên giới miền Nam
của chúng ta lấn lướt dân ta. Chuyện như vậy cũng không kỳ quái.”
“Cái này hạ quan
biết, chỉ là……” Lục Thừa tướng len lén nhìn vào thần sắc lãnh khốc của Túc
Vương, nói cẩn thận: “Mùa hè năm nay ở Sung Châu xảy ra lũ lụt, rất nhiều đất
đai, lúa gạo cũng không thu hoạch được, quốc khố vương triều Đại Sở của chúng
ta thất thu rất lớn, nếu xảy ra chiến tranh đại quy mô, e rằng……”
Nói chuyện giữa cấp
trên cùng thuộc hạ cần phải cất giữ mấy phần, đây là đạo bảo vệ tánh mạng ở chốn
quan trường. Mặc dù Túc Vương là con rể của mình, nhưng Lục Thừa tướng vẫn
phòng ngừa theo thói quen.
Dĩ nhiên, lời nói
của Lục Thừa tướng Sở Bá Ninh cũng rõ ràng, Sung Châu ở Giang Nam, khí hậu ấm
áp, sông ngi tung hoành, chính là kho lương thực lớn của vương triều Đại Sở. Vậy
mà năm nay tựa hồ là một năm xảy ra lắm tai nạn, Sung Châu xảy ra lũ lụt vào
tháng Bảy, dìm ngập vô số đồng ruộng, làm cho rất nhiều dân chúng không có thu
hoạch, lương thuế của quốc gia cũng giảm bớt gần một nửa số lượng. Cộng thêm cần
phải trấn an dân chúng gặp tai hoạ, triều đình không thể không tốn một số lượng
bạc lớn để giúp đỡ. Nhiều vô số, năm nay quốc khố thật sự là viêm màng túi. Cho
nên, không nói không chỉ Bắc Việt không có cách nào vượt qua mùa đông, mùa đông
ở vương triều Đại Sở cũng khổ sở chống đỡ cả vương triều cần chính tiết kiệm mà
mười năm nay từ khi Sùng Đức Hoàng đế lên ngôi mới cần phải làm
Sở Bá Ninh nhăn
mày lại thật chặt, biết đối mặt chiến tranh sắp tới, trù bị quân thưởng cùng
lương thực chính là một vấn đề lớn