
hông biết tâm ý của ngươi đối
với Vương gia, ta cảm thấy thật có lỗi, ta không phải cố ý……” linh tinh kiểu
tuyên ngôn của thánh mẫu? Thật có lỗi, cô nương nàng tuy không phải người xấu,
nhưng trình độ tốt cũng có hạn, nam nhân của mình là của mình, ai cũng không thể
cướp, trừ phi nàng bỏ.
Bánh bao nhỏ vốn đang chuyên tâm chơi với ngọc bội, là miếng
ngọc bội nhị cữu cữu của bé tặng, nhưng trong không gian yên tĩnh, tiếng khóc của
Triệu Kỳ Hoa thật rất rõ ràng, khiến cho tiểu bánh bao đang chuyên tâm chơi nhịn
không được ngẩng đầu nhìn.
“Nương?”
A Nan buông chén trà, sờ sờ đầu nhỏ của bé, không nói gì.
Tiểu bánh bao nghiêng nghiêng đầu, sau đó vươn tay hướng A
Nan, A Nan ù ù cạc cạc ôm lấy bé, thấy một ngón tay béo của bé chỉ xuống đất,
cũng không biết bé muốn làm gì, liền ôm bé xuống đất.
Vừa đến mặt đất, bánh bao nhỏ nghiêng ngả lảo đảo đi về phía
Triệu Kỳ Hoa, đôi tay trắng noãn béo béo vịn trên đầu gối nàng, ngẩng khuôn mặt
nhỏ nhắn nhìn nàng.
“Di, đừng, khóc!”
Thanh âm non nớt mềm mại, nhưng rất rõ ràng.
Tiểu Lục kinh ngạc nhìn bé, tựa hồ không ngờ đứa bé nhỏ như
vậy đã biết an ủi người. Tiếng khóc của Triệu Kỳ Hoa ngưng bặt, dời tay áo che
mặt, nhìn đứa bé nho nhỏ trước mặt.
Tiểu tử kia nhìn nhìn nàng, sau đó một tay nhỏ bé đào đào
bên hông, lấy ra một cái hà bao đáng yêu có hoa văn kỳ quái, bàn tay béo nhỏ lại
vụng về tìm kiếm trong cổ áo, rốt cục lấy ra một viên trân châu xinh đẹp, đưa
cho Triệu Kỳ Hoa, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Di, cho, đừng, khóc!”
Triệu Kỳ Hoa sững người nhìn bé, sau đó ngây ngẩn vươn tay,
nhận viên trân châu kia.
Thấy nàng nhận, tiểu tử kia tươi cười ngọt ngào, quay đầu
nhìn về phía A Nan, biểu tình muốn khen ngợi, muốn vuốt ve.
A Nan cơ hồ phải che mặt. Khuôn mặt nhỏ nhắn cực giống Sở Bá
Ninh lại lộ ra biểu tình muốn vuốt ve khen ngợi, thật sự là khiến lòng người dậy
sóng, cô bé mập mạp lại khăng khăng cảm thấy mình làm rất tốt, hợp lẽ đến tranh
công với nàng. Bản sao mi-ni này sao lại khiến A nan cảm thấy thực ngốc a?
Ngươi cho là lấy một viên trân châu là có thể thu mua người ta sao?
Triệu Kỳ Hoa nắm hạt châu trong tay, hốc mắt hồng hồng, môi
khẽ run, sau đó không nhịn được ngồi xổm xuống, một tay kéo đứa bé nho nhỏ vào
lòng, đầu gục trên vai bé, khàn giọng kiệt lực khóc lớn, dường như muốn đem tất
cả thống khổ ủy khuất phát tiết ra, khóc như đứa trẻ thế này so với vừa rồi kiềm
nén mà khóc tăng thêm loại hương vị khó nói thành lời.
A Nan nhìn mà kinh hãi, sợ con gái bảo bối nhà nàng bị dọa sợ,
nhưng thấy cô bé chỉ chớp chớp đôi mắt to đen thùi, bộ dáng không hiểu. Chắc hẳn
bé cũng hoang mang, rõ ràng là tới an ủi người, sao mà lại khiến người ta càng
khóc dữ hơn a? Tiểu bánh bao bèn vươn bàn tay béo vỗ vỗ vai Triệu Kỳ Hoa.
Nha hoàn Tiểu Lục thấy tiểu thư nhà mình khóc buông thả như
vậy, yên lặng rơi lệ theo, trên mặt lại có vẻ vui mừng.
A Nan nhất thời không biết làm thế nào mới tốt, chỉ có thể
nói vài lời an ủi hình thức.
“Vương phi đừng lo, tiểu thư nhà ta chỉ là…. chỉ là nhìn tiểu
quận chúa mà nhớ tới tiểu chủ tử không có duyên phận, nên mới khóc như vậy.
Nàng khóc được, là tốt rồi.” Tiểu Lục sao âm không nhìn ra A Nan đang lo lắng,
lập tức giải thích.
Như lời Tiểu Lục, Triệu Kỳ Hoa quả thật khóc một hồi sau, rốt
cục bình tĩnh lại.
Bình tĩnh lại, nàng dùng khăn lau sạch mặt, trìu mến xoa xoa
đầu tiểu bánh bao, nắm tay bé dắt qua giao cho A Nan, cười với A Nan, nói:
“Vương phi, Kỳ Hoa thật sự phải đi rồi, sau này…. hữu duyên thì gặp ở kinh
thành vậy. Bất quá, có lẽ cũng không gặp được, vì hồi kinh, cha ta nếu không ở
được mà rời đi, ta cũng sẽ theo cha.”
A Nan thấy tươi cười của nàng ấy khôi phục vài phần trong
sáng của ngày xưa, lòng có chút kinh ngạc, dường như nàng ấy đã thông suốt cái
gì đó. Chẳng lẽ vì vừa rồi tiểu bánh bao nhà nàng ngây thơ an ủi mà nàng ấy
nghĩ thông?
“Vương phi, lời vừa rồi ngài cũng đừng để trong lòng, ta
không thể nói với ai, chỉ có thể tìm ngài nói. Ta rất ngốc, việc gì cũng làm
không tốt, trong lúc vô tình hay làm rất nhiều chuyện khiến người chán ghét, lại
không biết vì sao người khác lại chán ghét…..” dứt lời, nàng lộ ra thần sắc cô
đơn.
“Không sao.” A Nan cảm thấy cô nương này quả thật hơi trưởng
thành rồi, trước kia nàng ấy không nghĩ thế, chỉ là cảm thấy mình làm là đúng,
như mãnh cô nương liều lĩnh làm loạn, chưa bao giờ nghĩ người khác có ghét hành
động của mình không. Có lẽ, đây là dùng đau đớn chồng chất mà trưởng thành. Một
người mẹ mất đi con mình….. A Nan không tưởng tượng nổi loại đau đớn này.
“Vương phi, Ninh ca ca giao cho ngài.”
Triệu Kỳ Hoa đi rồi, A Nan mang con gái về phòng, lòng cảm
thán, rất nhanh liền gác chuyện này lại.
Song, buổi tối khi Sở Bá Ninh trở về, A Nan đem chuyện Triệu
Kỳ Hoa đến nói cho hắn, trừ đoạn Triệu Kỳ Hoa thổ lộ, cái khác cũng nói một
chút. A Nan biết Sở Bá Ninh vì một ít nguyên nhân nàng không rõ, trong lòng xem
Triệu Kỳ Hoa như muội muội, nên mới dung túng nàng, giờ Triệu Kỳ Hoa như vậy,
lòng hắn cũng không muốn.
Hiện tại, Tr