Hiền Thê Khó Làm

Hiền Thê Khó Làm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324562

Bình chọn: 7.5.00/10/456 lượt.

nhỏ kéo chăn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tương tự Sở Bá Ninh ngây

ngô nhìn nàng, khiến lòng nàng như nhũn ra.

“Bảo bối ngoan, c

Bánh bao nhỏ nhìn nàng, “Nương, đệ đệ ~~”

“Ai nha, con biết là đệ đệ? Ai nói với con? Lỡ như là muội

muội thì sao?” A Nan trêu bé.

Tiểu bánh bao quay đầu nhìn nam nhân khuôn mặt nghiêm túc ngồi

bên cạnh, chỉ vào hắn nói, “Phụ thân ~~”

A Nan co rút khóe miệng, nàng vừa mang thai, người nào đó liền

kết luận nàng sinh con trai?

Sở Bá Ninh bảo nha hoàn rót chén nước đến, nhận lấy chén, tự

mình bón cho nàng uống, thanh âm nam trung trầm thấp nói: “Lần này nữa thôi, về

sau đừng sinh nữa.” Dứt lời, sắc mặt hơi đen lại, dường như rất không hài lòng

chuyện A Nan mang thai. Quả thật, hắn không biết làm sao với chiến tranhlạnh của

A Nan, nhất thời thả lỏng cảnh giác. Cứ tưởng chỉ có một hẳn sẽ không mang thai

dễ như vậy, mới mềm lòng đáp ứng nàng, ai ngờ chỉ một lần như vậy lại mang

thai. Như vậy sao hắn vui nổi đây? Bất quá, nghe nói phá thai và sinh con đều

nguy hiểm như nhau, hơn nữa A Nan tuyệt đối không chịu phá thai, vì thế, dù giận

thế nào cũng chỉ có thể để nàng sinh.

Nghĩ đến phải đối mặt với tình cảnh A Nan sinh con lần nữa,

sắc mặt người nào đó ngày càng đen.

“….. Nhưng nếu lại sinh con gái thì sao?” A Nan yếu ớt hỏi.

Sở Bá Ninh mặt không chút thay đổi nhìn nàng, “Hai đứa con

gái cũng đủ rồi!” Như biết nàng muốn nói gì, hắn tiếp tục: “Hoàng thất con cháu

nhiều, con cháu tôn thất họ Sở càng nhiều, thiếu mấy đứa của bổn vương cũng

không sao. Hiện tại Mẫu thân đang phiền vấn đề mấy phi tần sinh hoàng tử trong

cung, không có thời gian đến quản nàng sinh nam hay sinh nữ!”

“……..”

Nếu không vì khí thế hiện tại của ai đó rất nguy hiểm, A Nan

suýt nữa nhào đến cắn tay hắn một ngụm, hỏi chút, chẳng lẽ ngươi là người

phương Tây ở hiện đại trọng sinh đến sao, văn minh tiến bộ như vậy? Ở cổ đại,

chỉ có con trai mới có thể mặc áo tang lo ma chay khi cha mẹ chết già, con gái

tính là con người ta, sớm muộn cũng gả đi, không được tính là hậu duệ. Một nam

nhân không có con trai sẽ bị người nhạo báng không người chăm lo lúc già, không

ai lo ma chay, dù thế nào cũng phải tìm đứa bé nào trong tộc về làm con thừa tự.

A Nan bắt đầu cầu mong, trong bụng nàng ngàn vạn lần phải là

con trai, bằng không nàng thật sự thành tội nhân thiên cổ mất.

Nghĩ đến đó A Nan lại hơi tức, vì sao các nam nhân cổ đại

khác đều muốn chính thê lẫn tiểu thiếp của mình sinh thật nhiều con, mà nhà

nàng lại cố tình ngược đời. Nàng cũng không ngại làm heo mẹ, nguyện ý sinh cho

hắn mấy đứa con, nhưng người nào đó cố tình cho là hai đứa con đã đủ, trái lại

mình cầu xin thế nào cũng không cho sinh thêm.

A Nan đang tự bi phẫn, Sở Bá Ninh ôm bánh bao nhỏ Sở Sở bên

cạnh nàng đến ghế đệm bên cạnh, ngữ khí bình thản hỏi: “Đói bụng chưa? Muốn ăn

gì thì bảo phòng bếp làm.”

A Nan cảm thấy ngữ khí của hắn vừalạnh lùng vừa cứng ngắc, nếu

không phải biết rõ tâm ý của hắn với nàng, nàng còn tưởng nam nhân này vô cùng

chán ghét nàng. Không phải chỉ là mang thai thôi sao, cầnlạnh lùng thế sao?

“Tùy tiện, thiếp không có khẩu vị.”

Sở Bá Ninh nhìn nàng một lúc, rồi ra ngoài cho nha hoàn chuẩn

bị bữa tối. Đương nhiên, việc chuẩn bị bữa tối, hắn phân phó một tiếng là được,

không cần tự ra ngoài, A Nan cảm thấy, hẳn là hắn có việc khác cần làm, không

muốn cho nàng biết thôi.

Sở Bá Ninh rời đi, Như Thúy sáp đến, xem xét sắc mặt của A

Nan, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Tiểu thư, ngài chẳng lẽ không trực

tiếp tặng cho Lục tiểu thư của đại gia một cước sao? Dù chịu thiệt cũng không

thể thiệt như vậy chứ? Nếu có nô tỳ, nô tỳ trực tiếp cào mặt nàng ta, kéo tóc,

đấm ngực, đá vào hạ bộ của nàng ta……”

A Nan co rút khóe miệng, “Cô ta là nữ, đá hạ bộ là vô ích! Với

lại, ta đá vài cước, đều trúng bụng nàng ta, nhưng là nàng ta cố chấp như đánh

không chết, lập tức sung mãn sống lại tại chỗ. Còn cào mặt này nọ là hành vi của

đàn bà chanh chua, sau này ngươi lập gia đình, ngàn vạn lần đừng làm như vậy.”

A Nan thuận tiện giáo dục nha hoàn ngốc, nếu nàng tính đúng, nhiều nhất là một

năm, Ôn Lương sẽ trở về cầu hôn. Nha đầu này nếu thật sự gả đến Ôn gia, Trấn Quốc

Công phủ tuyệt đối không dung người đàn bà chanh chua đánh nhau.

Như Thúy gãi đầu, khó xử nói: “Tiểu thư, ngài nói vậy không

đúng đâu? Nữ nhân là phái yếu, khi đánh nhau nếu không phải dựa vào cào mặt, giựt

tóc, chụp ngực, đá hạ âm gì gì đó sao? Nếu đối phương không nể mặt thì chúng ta

cố kỵ cái gì? Xem, mặt ngài không phải bị cào sao? Khi đó nếuó nô tỳ, nô tỳ chắc

chắn sẽ in mấy dấu cào như dây huyền cầm lên mặt Lục tiểu thư.

“……..”

Như Lam nghe không nổi nữa, trách mắng: “Ngươi nói bậy bạ gì

trước mặt tiểu quận chúa đó? Cẩn thận Vương gia phạt ngươi!”

A Nan và Như Thúy nghe thế, theo bản năng nhìn về phía bánh

bao nhỏ đang nằm bò trước giường, mở đôi mắt to đen láy nhìn các nàng, nhất thời

xấu hổ.

“Ack, Sở Sở, con nghe không hiểu đúng không?” A Nan vội vã

ôm con gái đến, “Vừa rồi dì Như Thúy nói gì cũng không nên học nha!”

Tiể


XtGem Forum catalog