
on gái, cần dẫn
theo; Trăn là ám vệ tương lai của con gái, cũng muốn dẫn theo. Chủ yếu là, A
Nan cảm thấy con gái dường như rất hy vọng Trăn cùng đi đến trường, vậy thì
mang theo cùng, dù sao Vương gia cũng không phản đối.
A Nan cân nhắc, học trò bên trong thư viện có thể mang theo
một người hầu đến trường cùng thiếu gia/ tiểu thư đọc sách, tục gọi là thư đồng,
vì tiểu Sở Sở đột nhiên quyết định muốn đến thư viện, nên chưa tìm được nữ thư
đồng cùng tuổi, liền cho Trăn đi cho đủ số. Dù sao bên người một ít tiểu thư
cũng có nam thư đồng, không tính là khác người. Thanh Chi năm nay mười ba tuổi,
không thích hợp làm bạn học, chỉ ở nơi dành cho người hầu của học trò trong thư
viện, chăm sóc chủ tử sau khi tan học.
A Nan nhớ lại thông tin về Thanh Sơn thư viện, âm thầm cảm
thán, đúng là học viện quý tộc!
Từ Túc vương phủ ngồi xe đến Thanh Sơn thư viện mất nửa canh
giờ. Kỳ thật nếu dùng tốc độ bình thường thì hẳn là khoảng hai khắc đã đến rồi,
nhưng trên đường đi qua phố xá náo nhiệt, đông người, khó tránh khỏi chậm trễ
chút thời gian.
Thanh Sơn thư viện ở giữa sườn núi Thanh Sơn phía bắc kinh
thành, cổ danh “Thanh Sơn thư viện”. Đến nơi, mọi người xuống xe liền thấy cửa
lớn mộc mạc của thư viện, mang theo nồng đậm không khí cổ xưa phiêu tán theo
gió, trên cửa treo tấm biển, viết bốn chữ rồng bay phượng múa thật lớn: “Thanh
Sơn thư viện”.
Trước cửa thư viện có một người đàn ông trung niên mặc nhu
bào thanh sắc, đầu vấn khăn mang theo hai người hầu, thấy bọn họ, vội chạy đến
đón. Vị này là Sơn Trưởng ở Thanh Sơn thu viện, vì hôm nay là ngày đầu tiên tiểu
quận chúa của Túc vương phủ đến học, đã sớm chờ ở đây. Với thân phận và địa vị
của Túc vương, như vậy cũng không chê trách gì. Đặc biệt, biết tiểu quận chúa của
Túc vương muốn vào thư viện, Thái hậu và Hoàng đế trong cung hôm qua đã phái
người đến, Sơn Trưởng đáng thương của Thanh Sơn thư viện suýt chút bị vịlãnh đạo
quốc gia nhàn đến đản đau kia giày vò đến chết. Vì Thái hậu và Hoàng đế rất coi
trọng việc tiểu quận chúa của Túc vương phủ nhập học, Sơn Trưởng của Thanh Sơn
thư viện chỉ có thể coi trọng theo, thậm chí so với Hoàng tử trong cung đến học
còn lo sợ hơn vài phần.
Sau khi hắn tự mình đối diện với Túc vương trong truyền thuyết,
Sơn Trưởng của Thanh Sơn thư viện lập tức hiểu được vì sao mọi người nhắc tới
Túc vương đều hết sức trốn tránh, không dám nhiều lời. Hắn, hắn, hắn….. hắn
cũng bị khí thế mạnh mẽ và ánh mắt sâu thẳm của Túcương kia nhìn tới tâm run rẩy
a! Người này, tuyệt đối không thể chọc vào!
Chào hỏi vào ba câu sau, Sơn Trưởng đích thân dẫn cả nhà Túc
vương phủ vào thư viện, lúc này trong thư viện đã đến thời gian đi học, tiếng đọc
sách lanh lảnh, không có học trò đi lại bên ngoài, nên không thấy Sơn Trưởng
nào đích thân bồi tiếp phụ huynh, bằng không chắc chắn sẽ gây náo động, dù sao
làm Sơn Trưởng của đệ nhất thư viện cả nước, không phải ai hắn cũng đích thân bồi
tiếp, trong kinh thành, không thiếu nhất là hoàng thân quốc thích, thế gia đại
tộc, dù là tiểu thư công tử của tứ đại gia tộc trong kinh đến cũng không khiến
hắn xúc động chút nào, càng không có chuyện tự mình đi theo giảng giải hoàn cảnh
của thư viện.
Sơn Trưởng tỏ vẻ hắn rất bất đắc dĩ a, Thái hậu và Hoàng đế
hai tòa núi lớn áp chế, thêm Túc vương, hắn nào dám làm cao?
A Nan và Sở Bá Ninh xem qua hoàn cảnh xung quanh và phòng
sách, thư viện rất lớn, bọn họ tùy tiện chọn vài chỗ xem thử, song A Nan rất vừa
lòng. Nhìn tiểu nha đầu hiếm khi hoạt bát nhìn quanh như vậy, làm cho nàng nhớ
lúc trước đi học tiểu học, ngày đầu tiên đến trường, ừm, đại khái cũng là tâm
tình thế này đây. Chỉ có Trăn trước sau như một trầm mặc theo sát phía sau Sở Sở,
như cái bóng vô cảm.
Xem xong xung quanh, Sở Bá Ninh chưa tỏ thái độ gì, chỉ thản
nhiên nói với Sơn Trưởng, con gái hắn giao cho thư viện, hy vọng thư viện bồi
dưỡng thật tốt.. v..v.., Sơn Trưởng đương nhiên cung kính xác nhận.
A Nan nắm tay con, ngồi xổm xuống dặn dò con gái, con gái rất
ngoan, không cần nàng nói gì đã ngoan ngoãn gật đầu nói biết rồi, nàng chưa từng
lo lắng. A Nan vừa vui mừng vừa cảm thấy khó tiếp thu, đôi lúc con gái ngoan
quá, không cần người lớn quan tâm cũng là chuyện rất phiền não.
“Được rồi, Bạch Bạch, chúng ta đi, tạm biệt tỷ tỷ đi!”
Tiểu bánh bao quệt miệng, chỉ thiếu hai mắt đẫm lệ nhìn tỷ tỷ,
biểu tình không muốn rời đi.
“Tê Bạch.” Sở Bá Ninh gọi một tiếng.
Vì thế tiểu bánh bao chỉ có thể quệt miệng, ngoan ngoãn nắm
tay mẫu thân từng bước một theo người nhà rời đi.
Tiểu Sở Sở lần đầu đến thư viện, bên cạnh chỉ có Thanh Chi
và Trăn, lần đầu tiên rời xa cha mẹ ra ngoài học tập, tuy buổi tối về nhà sẽ gặp,
nhưng lòng luôn một chút bối rối, khuôn mặt nhỏ nhắn tuy vẫn nghiêm túc, trong
mắt lại có chút bất an.
Sơn Trưởng sống từng này tuổi, tự nhiên phát hiện ra tiểu cô
nương nghiêm túc có chút bất an, ôn hòa cười nói: “Được rồi, Sở cô nương, theo
thầy đến phòng học được không?”
Tiểu Sở Sở ngẩng đầu nhìn hắn, mím môi, nghiêm túc gật đầu.
Sơn Trưởng