
ôi Hạng Thành không thể nhận
ra giơ giơ lên, “Trở lại.”
“Ừ.” Ly Ương đi tới trước mặt hắn, khẽ mỉm cười với hắn.
Ban đầu nàng bảo Hạng Thành đừng trở lại nữa, hắn liền thật không bước lên núi
Nguyên Hoa một bước nữa. Vậy mà kể từ khi biết được nàng bắt đầu ủ rượu, các
loại nguyên liệu ủ rượu đều bị hắn từ các đường dây liên tục không ngừng đưa
đến trên tay nàng. Thời gian dài, coi như là da mặt nàng thật dày cũng cảm
thấy thực sự quá không được, tự mình đến núi Bách Uy một chuyến. Không biết tại
sao, đối mặt cặp con ngươi băng lam của Hạng Thành, nàng nhanh mồm nhanh miệng
cũng biến thành lời nói vụng về, hơn nửa ngày cũng không có nói rõ ràng lời
muốn nói.
“Ta chỉ là làm việc ta muốn làm.”
Mặc dù chỉ là một câu nói đơn giản như vậy, lại làm cho nàng á khẩu không trả
lời được. Bởi vì cặp mắt kia đang nói… ta sẽ không để cho ngươi khó xử.
“Đây là loại sản phẩm mới trước đó vài ngày ta nghĩ đến, ta đặt tên nó là Thanh
Sương, có muốn thử một chút hay không?” Mang theo Hạng Thành vào nhà ngồi
xuống, Ly Ương từ trong ngăn kéo lấy ra một chai rượu xanh biếc, rót một ly thả
vào trước mặt Hạng Thành.
Hạng Thành nhấp một hớp nhỏ, con ngươi băng lam không khỏi sáng lên, không nhịn
được uống một hơi cạn sạch rượu trong ly. Thấy Ly Ương lại rót một ly cho mình,
Hạng Thành để cái ly trong tay xuống, khen: “Rượu này so với Xuất Vân còn lạnh
hơn mấy phần, so với rượu Vô Tâm còn có dư vị hơn, cam ngọt nhẹ nhàng khoan
khoái như sương trên cỏ xanh, đúng là xứng với cái tên này.”
“Uh, nếu thích chai này sẽ tặng ngươi.” Ly Ương thả chai rượu cầm trong tay vào
trước mặt Hạng Thành, cười hỏi, “Lần này ngươi lại mang vật tốt gì tới đây cho
ta?”
“Lần này ta chỉ mang tới cho ngươi ít quả Cực Sương. Ta nghĩ nếu như Thanh
Sương của ngươi muốn tốt hơn, dung nhập quả Cực Sương vào, mùi vị có lẽ sẽ nâng
cao một bước.” Đem một túi quả Cực Sương đưa cho Ly Ương, Hạng Thành lại rót
một ly Thanh Sương cho mình.
Móc ra một quả xanh thẳm có hình dạng như lê, Ly Ương cảm nhận được từ trong
không ngừng tràn ra lạnh lẽo, quả thật hợp với tên quả Cực Sương. Nếu muốn dung
nhập loại quả này vào trong Thanh Sương, đoán chừng cũng chỉ có thể để số ít,
nếu không sợ rằng uống nhiều quá có thể hàn khí sẽ vào cơ thể.
“Nghe nói gần đây tứ đại trưởng lão Hồ Tộc đều thay nhau đưa thư, hi vọng hồ đế
Bạch Nhiễm sớm ngày nạp phi lập gia đình.”
Ly Ương đang suy nghĩ có muốn cắn quả Cực Sương một cái hay không liền sửng
sốt, hai mắt nháy mắt hai cái, chợt phát ra ánh sáng không hiểu. Đối với chuyện
này, nàng vô cùng có hứng thú! Trong óc Ly Ương đã xuất hiện mỹ nữ Hồ Tộc thành
hàng thành hàng, cảnh trí tốt đẹp cỡ nào! Tiến tới trước mặt Hạng Thành, Ly
Ương hỏi: “Sau đó thì sao? Sau đó thì sao? Bạch Nhiễm nói thế nào? Có phải muốn
chọn phi rồi hay không?”
“Những ý kiến này đều bị Bạch Nhiễm bác bỏ.” Nhìn bộ dạng hăng hái dồi dào của
Ly Ương, Hạng Thành thật không muốn nói nàng như vậy. Quả nhiên, nghe đáp án
như thế Ly Ương lập tức giống như rau quả bị sương lạnh, suy sụp xuống.
“Tại sao có thể bác bỏ? Con lão hồ ly này đã trưởng thành rồi, cũng không tính
toán sinh mấy hồ chết bầm ra? Thật là một hồ đế không đáng tin cậy, đến bây giờ
còn chưa có đời sau, cũng khó trách các trưởng lão cũng nóng nảy. Bạch Nhiễm
người này chính là không đáng tin cậy!” Mắt thấy không có tuồng hay để xem, Ly
Ương trở về chỗ, lẩm bẩm thì thầm.
Đặc biệt là nhớ tới đoạn thời gian trước người này hoàn toàn bỏ rơi đao ở mắt
của nàng, da mặt dày chạy tới vơ vét một đống rượu lớn của nàng, Ly Ương càng
thêm hận đến cắn răng. Bất kể món nợ ban đầu không giải thích được đột nhiên bị
vứt bỏ này nàng còn chưa có tính với hắn, hắn không biết xẩu hổ lại dùng lý do
rách đã ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng nàng thành người để tới đòi uống rượu. Da
mặt dày của mình tuyệt đối là bị hắn dạy hư!
“Bị buộc cưới vợ cũng không phải là chuyện vui vẻ gì.” Ly Ương đang không ngừng
khi dễ Bạch Nhiễm, chợt nghe Hạng Thành nói như vậy, hoàn toàn chính là thấm
sâu trong người, thấu hiểu rất rõ, giọng nói như là chính mình chịu.
Ly Ương mở trừng hai mắt, thử dò xét hỏi: “Hạng Thành, chẳng lẽ ngươi cũng bị
buộc cưới vợ?”
Hạng Thành cứng đờ, lúc này mới kịp phản ứng mình lại nói lộ ra miệng, hắn vốn
không nói láo không thể làm gì khác hơn là cứng ngắc gật gật đầu. Phụ hoàng hắn
đã thúc giục không biết bao nhiêu lần, bảo hắn từ trong bổn tộc chọn lựa cô gái
vừa độ tuổi lấy vợ, sớm ngày sinh ra cháu trai cho hắn.
Ly Ương cười cười, cúi đầu không nói thêm gì nữa. Tâm ý của Hạng Thành nàng rất
rõ ràng, cho nên lúc này cái gì nàng cũng không thể nói.
Đại khái là cảm thấy không khí có chút lúng túng, Hạng Thành đứng dậy cáo từ
nói: “Trong tộc còn có chút chuyện, ta liền đi về trước.”
Đưa Hạng Thành đi, Ly Ương vô lực tê liệt ngã xuống ở trên giường êm, bên mép tràn
đầy cười khổ. Hạng Thành, nếu gặp gỡ ngươi trước, có lẽ tất cả sẽ hoàn toàn
khác nhau. Chẳng qua là trời cao để cho ta gặp được hắn trước...
Phượng Cửu xuất quan, sáng sớm Ly Ương đã đến chân