
ng, Hạng Thành thật đúng là thận trọng, biết lúc này nàng
cần gì nhất. Chẳng qua là đáng thương cho vật nhỏ này, bị người sống sờ sờ giam
giữ, còn không biết bị dày vò tới khi nào mới được tha. Bất quá xem phản ứng
hiện tại của nó, tựa hồ cũng không ghét tình huống hôm nay.
Không nói bất cứ chuyện gì về người kia, Mộ Nghi nói với Ly Ương một vài chuyện
lý thú lần này mình xâm nhập đất hoang gặp được, vừa nói còn vừa móc ra lễ vật
nàng chọn dọc theo đường đi cho Ly Ương, Ly Ương mừng rỡ cười toe toét.
“Ô, quả nhiên vẫn là Mộ Nghi tốt nhất.” Thấy Mộ Nghi mang quả Vụ Miên đến cho
nàng, Ly Ương cười hì hì nói.
Mộ Nghi đang muốn tiếp lời, đột nhiên cảm nhận được ngoài cửa sổ truyền tới một
đạo ánh mắt, khiến cho nàng theo bản năng im miệng. Ngoài phòng, Bạch Nhiễm
thoải mái dễ chịu nằm ở trên xích đu, mặt mỉm cười, cặp mắt đen dịu dàng nhìn
Mộ Nghi. Nhưng chỉ là cái nhìn dịu dàng như thế, liền khiến cho sống lưng Mộ
Nghi “Vù” lạnh xuống. Khi ngẩng đầu lần nữa, Bạch Nhiễm đã cúi đầu, xem quyển
sách trên tay. Tựa hồ cái nhìn chăm chú trong nháy mắt vừa rồi, chẳng qua là ảo
giác của Mộ Nghi mà thôi.
Thấy Mộ Nghi chợt không nói lời nào, Ly Ương lôi kéo nàng, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Mộ Nghi cười cười, nhíu mày nhìn Bạch Nhiễm ngoài phòng, “Nói
trở lại, tại sao Bạch Nhiễm lại ở chỗ này? Hơn nữa nhìn hắn thế này, giống như
nhất thời sẽ không rời đi.”
Nhắc tới Bạch Nhiễm, mặt của Ly Ương lập tức kéo xuống, “Hừ, đừng nhắc tới
người này.”
“Làm sao vậy?” Phản ứng của Ly Ương lập tức khơi dậy hứng thú của Mộ Nghi.
Ly Ương lắc đầu một cái, không nói gì, tiếp tục cúi đầu trêu chọc Xuân Liễu
chổng vó.
Phát giác sắc mặt Ly Ương lập tức trở nên không đúng, Mộ Nghi sửng sốt. Nàng
cho là Ly Ương chỉ đơn thuần tức Bạch Nhiễm mà thôi, nhưng trực giác nói cho
nàng biết, chuyện không phải là như nàng nghĩ. Nhìn lại Bạch Nhiễm nhàn nhã tự
tại ngoài phòng, nghi vấn trong lòng Mộ Nghi càng lúc càng lớn.
“A Ương, đừng luôn đè nén chuyện ở trong lòng.” Đưa tay kéo tay Ly Ương đang sờ
Xuân Liễu, Mộ Nghi nhìn nàng, dịu dàng nói, “Bộ dáng của ngươi hôm nay, người
nào nhìn cũng đau lòng. Ta thật sự rất muốn thấy A Ương luôn luôn cười, luôn
luôn gây họa trước kia.”
Ly Ương ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt thương yêu của Mộ Nghi, cười khổ mở
miệng, “Mộ Nghi, ta cũng muốn a.”
“Ta biết, đã qua, cũng đã qua.” Vỗ nhẹ tay Ly Ương, Mộ Nghi mỉm cười. Ly Ương
bây giờ, luôn khiến cho nàng không tự chủ nhớ tới mình trước kia.
“Mộ Nghi, nếu như thật sự có thể xem như chưa từng xảy ra, thì tốt.” Ly Ương
tựa vào bên cạnh Mộ Nghi, thấp giọng nói, “Ta muốn xem như chưa từng xảy ra,
nhưng ta không làm được, càng không thể quên được. Thật không biết tại sao Bạch
Nhiễm có thể làm như chưa từng xảy ra.”
Mộ Nghi sửng sốt, trong lúc nhất thời cũng không biết nói sao.
“A Ương, Bạch Nhiễm thế nào?” Nàng càng ngày càng không hiểu, chuyện này làm
sao lại kéo đến trên người Bạch Nhiễm.
Ly Ương hạ mí mắt, khóe miệng không tự chủ hiện lên một nụ cười khổ. Có quá
nhiều chuyện chồng chất trong ngực nàng, giống như là từng ngọn núi lớn, ép
nàng tới thở không nổi. Hôm nay, rốt cuộc có thể có một đối tượng để nói, nàng
nói ra toàn bộ sự việc.
Mộ Nghi không có gián đoạn tự thuật của Ly Ương, chẳng qua là lần lượt nghe
nàng kể. Nghe tự thuật của Ly Ương, sắc mặt của Mộ Nghi cũng biến đổi dần. Đợi
đến khi Ly Ương nói xong toàn bộ, lòng của nàng cũng trầm xuống. Bạch Nhiễm làm
nhiều như vậy, rốt cuộc là tại sao?
“Ta hỏi nhiều lần như vậy, hắn một chữ cũng không chịu nói.” Liếc nhìn Bạch
Nhiễm đang ngẩng đầu phân phó tiên tỳ ngoài phòng, khóe miệng Ly Ương mang nụ
cười tự giễu, “Ta một chút cũng không hiểu hắn, càng không thể nào biết hắn
đang nghĩ cái gì. Hắn như vậy, ta làm sao dám tin?”
Nhớ tới lần đó Ly Ương trọng thương, nàng đã từng hỏi Bạch Nhiễm, khi đó hắn
cũng tránh mà không đáp. Khiến cho Mộ Nghi thế nào cũng nghĩ không thông chính
là, sao Bạch Nhiễm đẩy Ly Ương ngã vào bên cạnh Phượng Hề. Nàng thật sự không
nghĩ ra làm như vậy đối với hắn có ích lợi gì. Nhưng thấy Bạch Nhiễm thế này,
rõ ràng cho thấy muốn bắt Ly Ương trở về bên cạnh mình. Chỉ là suy nghĩ một
chút như vậy, Mộ Nghi cũng cảm giác đau đầu nhức óc. Ly Ương nói không sai,
Bạch Nhiễm người này, thật đúng là làm cho người ta một chút cũng xem không
hiểu.
“A Ương, Bạch Nhiễm làm như vậy... Nhất định là có nguyên nhân của hắn.” Châm
chước câu chữ, Mộ Nghi thở dài, thật sự không nghĩ ra nói cái gì có thể khuyên
Ly Ương. Bởi vì nếu như đổi lại là nàng, nàng cũng không dám tin người này nữa
rồi.
“Bất kể hắn có nguyên nhân gì, cũng không quan hệ với ta. Về sau ta đều cách
hắn xa xa, là tốt.” Ly Ương cười cười, nói hết mọi chuyện, nàng cảm thấy nhẹ
nhõm nhiều. Quả nhiên, chuyện không thể đè mãi ở trong lòng mình, tìm người
cùng nhau gánh mới phải.
“Được, vậy thì cách hắn xa xa.” Mộ Nghi véo cái mũi của nàng, dời đề tài sang
chỗ khác, “Chờ thân thể ngươi khỏe, ta dẫn ngươi cùng đến chỗ sâu trong đất
hoang.”
“Thật?!” Nghe Mộ Nghi vừa nó