
tiểu chủ xướng khúc nhất định là rất hay, các
nô tỳ may mắn lắm mới được nghe, là vinh hạnh không hết nào đâu dám ghét bỏ, lát nữa Bảo Bảo tiểu chủ ăn cơm xong, các nô tỳ có thể đứng đây
nghe tiểu chủ đàn không?” Thu Tuyết vội vàng nói, đừng nói là nghe nàng
đánh đàn xướng khúc, bắt các nàng hát cho nàng nghe, các nàng cũng bằng
lòng a.
“Đúng vậy, đúng vậy, tiểu chủ nhân hôm nay muốn ăn món gì, nô tỳ đi
chuẩn bị cho người, lát nữa sẽ đem cổ cầm mà Hồ vương đại nhân đã dùng
qua đến cho người dùng, được không?” Hạ Ngữ cũng phụ họa theo.
“Đàn của vương thúc? Vậy thực sự quá tốt, Bảo Bảo trước tạ ơn hai vị
tỷ tỷ nhiệt tình”. Bắc Dao Bảo Bảo vừa nghe nói sẽ được sử dụng đàn
Thanh Liên đã dùng qua, tâm tình liền kích động, vội vàng thi lễ với Hạ
Ngữ và Thu Tuyết.
Ăn sáng xong, Hạ Ngữ liền mang cầm đến, mà Bảo Bảo lúc này cũng đã hóa thành hình người.
Đây là lần đầu tiên Thu Tuyết thấy Bảo Bảo biến thân thành người,
ngây ngốc nhìn nàng ước chừng một nén nhang, ánh mắt vẫn không chớp lấy
một cái, dáng người cao ráo duyên dáng, đôi mắt đen trong suốt như ngọc
lưu ly, sáng chói mà cũng sâu thẳm, lúc này đang hồn nhiên lại pha một
chút mị hoặc nhìn nàng, cái mũi cao khéo léo, đôi môi đỏ mọng, ngay giữa trán như ẩn như hiện một vết màu hồng làm cho những đường nét vốn không liên hệ gì nhưng tổng hợp trên khuôn mặt nàng lại sinh ra một cỗ mị lực khó diễn tả bằng lời, làm cho người ta chỉ cần nhìn nàng một lần thì
không thể rời được, hô hấp cũng khẩn trương hơn, xiêm y màu xanh khoác
lên người nàng càng tôn thêm làn da trắng như bạch ngọc của nàng.
Thu tuyết dám nói, trong thiên hạ không có nam nhân nào sánh bằng Hồ
vương đại nhân, mà Bảo Bảo tiểu chủ lại là nữ nhân đứng đầu trong các nữ nhân, khó trách nàng vẫn dùng hình dạng hồ ly, nếu hiện thân như vậy e
rằng tất cả nam nhân trong tộc đều bị nàng hấp dẫn.
” Thu Tuyết tỷ tỷ, ngươi sao vậy? ta có chỗ nào không đúng sao?”. Bảo Bảo đương nhiên biết vì sao Thu Tuyết lại có biểu tình như vậy nhưng
làm như không biết, quơ bàn tay trắng như bạch ngọc qua lại trước mắt
nàng, hồi lâu Thu Tuyết mới phục hồi tinh thần, khuôn mặt cũng đỏ bừng
vì xấu hổ, một lát sau mới lúng ta lúng túng nói “ tiểu chủ bộ dáng thật đẹp, nô tỳ không cẩn thận, nhìn đến ngẩn người”
“Thu Tuyết tỷ tỷ là nói cho Bảo Bảo vui sao? Nếu nói đẹp thì làm gì
còn ai sánh bằng vương thúc, hắn như vậy mới gọi là tuyệt đẹp”
” Nô tỳ nói đều là thiệt tình, nào dám lừa gạt tiểu chủ, sau này tiểu không được lấy hình dạng này chạy ra ngoài, nếu không e rằng Hồ cung sẽ bị những kẻ đến cầu yêu đạp đổ mất”. Thu Tuyết chân thành nói, trong
lòng âm thầm vì lúc trước tiểu chủ không dùng hình người để chạy ra
ngoài chơi, nêu không thì e rằng Liên cư sẽ bị người đến cầu yêu đạp đổ
mất, ai bảo Hỏa Hồ tộc bọn họ là tự do tìm phối ngẫu chứ?
” Ha hả, làm sao có chuyện nghiêm trọng như vậy, Thu Tuyết tỷ tỷ thật sự là quan tâm Bảo Bảo quá mức rồi”. Bảo Bảo che miệng cười, trong lòng lại như bay lên chín tầng mây, quả nhiên rời khỏi Xà tộc là hành động
sáng suốt, nàng tự tin là mình đẹp, nhưng ở Xà tộc, dù là đại thần hay
tộc nhân vì sợ bị nàng chỉnh mà luôn tìm cách tránh nàng càng xa càng
tốt, đã một trăm tuổi cũng không có người nào dám nói yêu nàng, thật sự là chuyện làm người ta mất hứng, cũng may đến đây, nàng có thể khẳng
định mị lực của mình, nghĩ cũng phải, du mạo của nàng kế thừa hết chín
phần từ phụ thân đại nhân, phần còn lại cũng là kế thừa nét ưu tú nhất
của mẫu thân đại nhân, nàng làm sao mà xấu được chứ?
Nhưng nhớ tới Thanh Liên mới gặp nàng cũng chỉ ngây người một chút,
Bảo Bảo lại cảm thấy không hài lòng, hi vọng có ngày nào đó, Thanh Liên
cũng nhìn nàng si mê như Thu Tuyết vậy, lúc đó nàng mới thấy thật mỹ
mãn, bất quá cũng phải nói trở lại, luận về mỹ mạo, Thanh Liên không hề
thua kém nàng, luận về mị lực thì còn ai sánh lại Thanh Liên vương mị
lực nhất chứ, càng nghĩ, càng thất trừ bỏ việc gạo nấu thành cơm, làm
cho hắn không thể thành tiên thì nàng không tìm được cách nào để câu dẫn Thanh Liên.
Cũng may mẫu thân cũng nói qua, có khi không thể yêu trước thì phải
tính cách để yêu sau, nàng năm đó bắt được tâm của phụ thân chẳng phải
cũng dùng cách này sao?
Còn đang suy nghĩ thì nghe tiếng của Hạ Ngữ “ tiểu chủ, ngươi…”
Còn chưa nói xong, nhìn thấy bộ dáng của Bảo Bảo, phản ứng của nàng
còn lớn hơn Thu Tuyết, cổ cầm trong tay liền rơi xuốn đất, may mắn là
Bảo Bảo chộp được, bằng không chắc là đàn sẽ bị vỡ nàng vuốt nhẹ lên
đàn, hỏi “ Hạ tỷ tỷ, đây là đàn vương thúc đã từng dùng qua sao?”
Hạ Ngữ nghe hỏi, còn đưa tay lên hỏi “ là Bảo Bảo tiểu chủ sao?”
” Hạ Ngữ, không phải tiểu chủ thì là ai, ta lúc mới nhìn thấy cũng
kinh ngạc như ngươi nha, tiểu chủ chúng ta là đại mỹ nhân a”. Thu Tuyết
đã trấn định tinh thần liền quay lại chọc ghẹo Hạ Ngữ.
“So với Hồ vương đại nhân của chúng ta quả thực không thua kém. Ai
nha, tiểu chủ, sau này đừng mang hình dạng này chạy ra ngoài, nếu để
người khác nhìn thấy thì Hồ cung sẽ không có một ngày bình an”. Hạ Ngữ
vẫn còn ki