
khẽ vuốt lên dây đàn, hai mắt khép lại, giai điệu thong thả mang theo ưu thương vang lên, ca khúc này
không giống với những ca khúc đã nghe trước kia.
Bảo Bảo tiểu chủ ở trong mưa đánh đàn, Hạ Ngữ cùng Thu Tuyết là nô tỳ làm sao dám ở trong thủy tạ nên lúc này cũng đứng sau lưng Bảo Bảo,
nhìn nàng thuần thục đánh đàn, cảnh sắc tuyệt đẹp như trong mộng, hai
người cũng chìm đắm trong giai điệu ưu thương của ca khúc, không lâu sau lại nghe tiếng hát so với giai điệu còn ưu thương hơn phát ra từ miệng
Bảo Bảo.
Gặp ngươi
Có thể nào làm cho ta không tin đây là số mệnh
Mãnh thấy ngươi
Mới biết này phân thâm tình vô lực kháng cự
Chợt xa chợt gần
Tâm tình theo khoảng cách mơ hồ không chừng
Khó phân khó ly
Tưởng niệm sẽ làm người yếu ớt vô lực
Yêu như gần như xa
Ta không cầu thề non hẹn biển ước định
Ta chỉ nghĩ muốn trong phút chốc xinh đẹp thành vĩnh hằng, đều là ngươi
Yêu như gần như xa
Ta không cầu thiên trường địa cửu cảnh đẹp
Ta chỉ nguyện đời đời kiếp kiếp luân hồi lý, có ngươi……
Yêu như gần như xa
Khi Bảo Bảo đàn xong nốt cuối cùng, Hạ Ngữ và Thu Tuyết còn rung động không thôi, ca khúc dễ nghe, tiếng ca lại thanh thoát, khó thể nghĩ
người xướng ca khúc này lại là tiểu chủ Bảo Bảo, lời ca hào phóng lại có chút lới mật, mặc dù trong tộc là giống đực tìm giống cái để phối ngẫu
nhưng không ai đem từ yêu nói ra miệng, nhưng nghe tiểu chủ hát, bọn họ
cảm thấy một nỗi bi thương khó tả trào dâng. Tiểu chủ dung mạo như vậy,
chẳng lẽ còn có người cự tuyệt nàng sao? Cho nên mới làm cho tiểu chủ ưu thương, thậm chí còn mang theo tình cảm đơn phương trong lòng?
Còn chưa nghĩ xong thì, làn điệu lại vang lên, hai người lại bị âm
thanh này làm cho chấn động, Hạ Ngữ dùng sức giữ chặt giỏ điểm tâm trong ta, sợ không cẩn thận sẽ làm rơi nó. Nếu ca khúc trước là ưu thương,
giai điệu trầm thấp thì ca khúc này như là gạn đục khơi trong, phá tan
hết thảy cảm giác, làm cho hai người có chút chờ mong, long lắng không
biết kế tiếp sẽ được ngheo lời ca gì, mà Bảo Bảo cũng không làm cho các
nàng thất vọng, thong thả cất tiếng hát.
Nhân sinh có rất nhiều cửa ải khó khăn phải qua
Từ xưa là thanh quan để cho nhân khó chịu
Có lẽ ta trúng mục tiêu nhất định tình trong biển xóc nảy
Cho ngươi ta trả giá như vậy nhiều
Lại làm cho ta đau đã có khổ không thể nói
Bởi vì ta yêu ngươi tựa như kia bươm bướm đánh về phía hỏa
Mời ngươi nói cho ta biết yêu thượng ngươi là một cái sai
Đừng làm cho ta thất hồn lạc phách ma
Cởi bỏ của ta mê hoặc
Thu hồi của ngươi lạnh lùng
Ngươi sao nhẫn tâm làm như vậy
Mời ngươi nói cho ta biết yêu thượng ngươi là một cái sai
Đừng làm cho ta từ từ đêm dài thủ tịch mịch
Đau xót đã muốn nhiều lắm
Tâm từ lâu thương thấu
Ta đã không thể ở vì ai đi chờ
Cái rổ trong tay Hạ Ngữ vì nàng thảng thốt mà rơi xuống đất, còn Thu
Tuyết thì vẫn mặt đỏ tai hồng ôm chặt lấy hai tấm đệm, hai người cùng
liếc mắt nhìn nhau, không biết nên nói thế nào. Ca từ biểu đạt còn trắng trợn hơn so với ca khúc trước, tuy rằng lúc trước ca từ có chút ưu
thương, mà ca từ lần này càng làm cho các nàng cảm thấy kinh hãi, mà
theo tiếng đàn lời ca cũng đã có nhiều tiếng động hướng nơi này mà tới,
không nghĩ cũng biết tiếng ca của Bảo Bảo tiểu chủ đã hấp dẫn những tộc
nhân khác tìm đến.
Hạ Ngữ và Thu Tuyết thầm nghĩ nên dùng cách nào để ngăn cản người bên ngoài tìm tới, thanh âm của tiểu chủ thanh thoát, tự nhiên, lại dùng
ca từ như vậy để bày tỏ tình cảm, cho dù trong lòng các nàng không đành
lòng, cũng hung hăng phỉ nhổ người trong lòng của tiểu chủ lại không
biết phân biệt phải trái một phen, đồng thời cũng cảm thấy tiểu chủ vì
một người như vậy mà đau buồn thật không đáng giá, còn chưa nói tới các
nam tử trong tộc luôn nổi tiếng là biết thương hương tiếc ngọc, thế nào
cũng tranh nhau chạy tới đây an ủi.
Nhưng tiểu chủ là cháu gái của Hồ vương đại nhân, Hồ vương đại nhân
đã bảo các nàng hầu hạ tiểu chủ, nếu để cho các nam tử càn rỡ đến quấy
nhiễu tiểu chủ, Hồ vương đại nhân nhất định sẽ trách tội các nàng hành
sự bất lực, rất muốn kêu Bảo Bảo đừng đàn hát nữa nhưng nhìn nàng chuyên tâm như vậy, bọn họ cảm thấy phá ngang nàng thì có gì đó không ổn, dù sao lúc trước bọn họ cũng đã nói nghe tiểu chủ đánh đàn xướng khúc
không cảm thấy nhàm chán, cho nên bây giờ phải làm sao đây?
Nếu tiểu chủ tiếp tục đánh đàn xướng khúc kiểu này, trời ơi…Hạ Ngữ và Thu Tuyết không dám tưởng tượng tiếp.
Tiếng đàn lời ca giống như oán mà lại không, giống như trách nhưng
lại bao hàm ý không hối hận, từng giọt, từng giọt truyền đến, làm cho
Thanh Liên đang tĩnh tọa trong sơn động sau núi cũng không thể tĩnh tâm
được, dù dốc lòng tĩnh tọa nhưng tiếng đàn lời ca kia cứ như cá chạch,
trơn trượt chui vào lỗ tai hắn, không ngừng nhiễu loạn trong thân thể
hắn, làm cho hắn không tập trung tĩnh tọa được, Thanh Liên nhíu mày,
biết đây là tâm ma, nếu không thể khắc chế thì sau này lại nghe tiếng
đàn sẽ khó mà nhập định được.
Mặc niệm tâm kinh, mạnh mẽ áp chế nỗi lòng bất an, hắn không cần nghĩ cũng biết người đang đán