
n với ánh mắt hoài nghi, Thanh Liên phải lấy cớ mệt mỏi mới có thể
được nàng bỏ qua.
Khi Bảo Bảo đã ngủ say, Thanh Liên vẫn còn trằn trọc, rốt cục hạ quyết định.
Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi đã hạ quyết tâm, Thanh Liên giống như
trút được một phần tâm sự, cũng khôi phục một phần khí thế ngày xưa.
Tóc Đen đã chuẩn bị các món điểm tâm tinh xảo mà phong phú, hai người ngồi bên bàn, tươi cười, sảng khoái.
” Tóc Đen, ngươi cũng ngồi xuống cùng ăn đi” Bảo Bảo nói với Tóc Đen đang đứng sau lưng bọn họ
” Đa tạ tiểu chủ, Tóc Đen không đói bụng, tiểu chủ cùng Hồ vương đại nhân mau dùng đi”
” Ngươi đúng là càng ngày càng giống tư thái của Thanh nhi thúc năm
đó, e là ngươi cũng nhu thuận như thế khi ở trước mặt mẫu thân ta”, Bảo
Bảo không miễn cưỡng hắn mà còn trêu chọc.
Tóc Đen mặt cũng không đỏ, còn nghiêm trang đáp “ Tóc Đen là tiểu nô
của phu nhâ, đương nhiên lấy yêu thích của phu nhân làm yêu thích của
mình, phu nhân thích Tóc Đen bộ dáng khờ dại mà hoạt bát thì Tóc Đen có
nghĩa vụ làm cho phu nhân vui vẻ”
Thanh Liên nghe hắn nói liền ngước mắt lên nhìn, nghe hắn nói cam tâm tình nguyện như vậy làm lòng Thanh Liên có chút cảm động, ngay một tiểu xà đạo hạnh thấp nhưng vậy còn hiểu đạo lý mà hắn phải mất một buổi tối mới nhận ta, may mắn cuối cùng hắn cũng hạ quyết định, mà những lời của Tóc Đen làm hắn thêm quyết tâm.
” Tiểu yêu tinh, điểm tâm xong, ta phải quay về Hồ tộc một chuyến,
chậm thì năm ba ngày, nhanh thì hai ngày sẽ trở lại, ngươi đừng lên đỉnh núi chờ ta nữa, an tâm ở trong tộc chờ ta là được”
Thanh Liên cố thả lỏng tâm tình, mỉm cười nói với Bảo Bảo, cố không để nàng nhận ra manh mối.
” Không phải nói đi đi thăm Xà cung sao? Sao trong một đêm đã thay
đổi ý kiến, muốn quay về Hồ tộc? ta lần trước nói còn chưa rõ sao? Có
phải đám hồ ly già kia lại muốn ngươi tu tiên?”
Bảo Bảo hai mắt trợn tròn, mang theo sự nghi hoặc và nguy hiểm nhìn
Thanh Liên, đêm qua hắn không đón nhận sự khiêu khích của nàng, tuy rằng lời giải thích của hắn không có sơ hở nhưng Bảo Bảo vẫn cảm thấy có gì
đó không ổn, có lẽ là chuyện đi Tước Hoàng sơn cầu thân không thuận lợi
như Thanh Liên nói, hắn sợ mình lo lắng nên mới không nói ra.
” Tiểu yêu tinh lại, suy nghĩ lung tung, không phải đã nói trước toàn tộc muốn ta làm vương phu của ngươi sao? Nếu ta muốn đến Xà tộc với
ngươi thì cũng phải xử lý tốt chuyện trong tộc thì mới đi được, dù sao
ta vẫn đang là vương của Hỏa Hồ tộc, cho dù từ bỏ tu tiên cũng không có
nghĩa là trốn tránh trách nhiệm và nghĩa vụ với Hỏa Hồ tộc, có đúng
không? chẳng lẽ ngươi không cho ta chút thời gian để trở về thu xếp
sao?”
Thanh Liên tươi cười làm cho Bảo Bảo ý loạn tình mê, có chút không
dám tin mà hỏi lại “ Thanh Liên, ngươi nói thật? ngươi nguyện ý đến Xà
tộc cùng ta cả đời sao?”
Thanh Liên chỉ mỉm cười gật đầu.
“Nhưng, ngươi không sợ tộc nhân chê cười, không cảm thấy mất mặt sao? Thực ra, chỉ cần cả đời ở bên cạnh ngươi, ta đã thỏa mãn rồi không bắt
buộc ngươi phải đến Xà tộc ở rể, nếu ngươi không muốn thì không cần miễn cưỡng mình”
Bảo Bảo tuy rằng đã sớm có ý muốn Thanh Liên về làm vương phu của
mình, nhưng từ sau khi xảy ra chuyện huyết khế, nàng cũng đã từ bỏ ý
niệm muốn hắn đến Xà tộc, chỉ cần hắn vui vẻ thì cho dù là lưu lạc nơi
chân trời góc bể nàng cũng bằng lòng, hiện giờ nghe hắn chủ động nói
muốn đến Xà tộc, Bảo Bảo vui mừng không từ nào có thể tả nổi.
” Đứa ngốc, chính ngươi đã nói yêu nhau là chuyện quan trọng nhất,
cần gì để ý đến thể diện, ta ở rể cũng có khác biệt gì đâu. Huống chi ta thích nơi này, thanh tịnh, an bình, phong cảnh lại xinh đẹp, khó trách
Như Mặc và Bắc Dao có thể lưu lại nhiều năm như vậy, hơn nữa chẳng phải
ngươi không muốn nhìn thấy người trong tộc của ta sao, cho nên ta lấy vợ thì phải theo vợ thôi”
Thanh Liên nhu hòa vừa nói vừa nhìn Bảo Bảo, trong mắt tràn ngập tình yêu, sau này e là hắn không còn cơ hội để nhìn thấy nàng nữa, cho nên
bây giờ đem tất cả biểu tình của nàng khắc sâu trong lòng, cho đến khi
hồn phi phách tán, hắn cũng không muốn quên.
Hắn hiện tại còn thấy hối hận vì mình đã từng tính toán xem ai yêu ai nhiều hơn, cho nên chưa từng nói với Bảo Bảo rằng hắn yêu nàng, hiện
tại thì hắn nói một vạn lần cũng không thấy đủ.
” Thanh Liên, ta cảm thấy như đang nằm mơ, quả thực rất hạnh phúc,
hạnh phúc tới mức ta sợ nếu lỏng tay thì nó sẽ bay đi, ngươi ngày hôm
qua không có vậy, ta còn nghĩ ngươi…”
Bảo Bảo vốn tưởng rằng ngày hôm qua Thanh Liên cự tuyệt nàng là vì
trong lòng có cố kỵ, muốn xa cách nhưng giờ nhìn thấy ánh mắt yêu thương của hắn, nàng mới thấy hổ thẹn vì lòng dạ tiểu nhân của mình, Thanh
Liên không phải là nam tử dễ dàng nói tiếng yêu nhưng ánh mắt cùng tâm ý của hắn còn ngoài sự mong đợi của nàng. Bảo Bảo lúc này mới hoàn toàn
yên tâm và tin tưởng, Thanh Liên thực sự yêu nàng.
” Ngốc Bảo Bảo, lại nghĩ đi đâu, ta chỉ muốn nhanh chóng danh chính
ngôn thuận với ngươi, nơi này là nhà của ngươi, là gia đình hạnh phúc
của Như Mặc và Bắc Dao, ta sao không thể làm cho nữ nhi của họ dan