
***********************************************
Càng rời xa Xà tộc, quyết tâm của Thanh Liên càng cao, thanh sam bay
trong gió, trên gương mặt tuấn mỹ tràn đầy vẻ ưu thương, dù gió lạnh
thổi mạnh cũng không làm cho hắn chậm tốc độ lại.
Hắn đương nhiên là nói dối Bảo Bảo, nơi hắn tới không phải là Hỏa Hồ tộc mà là Tước Hoàng sơn.
Thanh Liên đã tính qua, lúc này tới Tước Hoàng sơn thuyết phục Như
Mặc và Bắc Dao Quang rời đi thì vẫn còn dư thời gian, vì hạnh phúc nửa
đời sau của Bảo Bảo, những người có thể mang tới hạnh phúc cho nàng
không chỉ có hắn, mà còn có cha mẹ nàng, tin tưởng khi Bảo Bảo biết rõ
chân tướng sẽ không hận hắn.
Suy nghĩ mông lung, những chuyện xưa cũng hiện về rõ ràng trong tâm
trí, nhớ lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn khỏa thân mà chảy máu mũi, nhớ
bộ dáng làm nũng của nàng, nhớ nàng một tiếng Thanh Liên, hai tiếng cũng Thanh Liên, càng nhớ, lòng càng đau.
Từ xa Tuyết Ưng vương đã nhìn thấy một thân ảnh màu xanh đang đằng
vân giá vũ, vốn tính bay tránh ra chỗ khác, dù sao đã từng hiểu lầm suốt mấy ngàn năm, cho tới cuối cùng mới biết là do hắn không hiểu chuyện,
mù quáng đối nghịch với Như Mặc khắp nơi là do ghen ghét hắn có giao
tình tốt với ba vị yêu vương khác, hiện giờ hắn và Như Mặc đã giải tỏa
mọi hiềm khích nhưng cứ như vậy mà đường đột chào hỏi Hồ vương Thanh
Liên thì cảm thấy có chút xấu hổ, cho nên Tuyết Ưng vương hơi do dự.
Nhưng nhìn thấy Thanh Liên dường như vận dụng toàn lực để đi cho
nhanh nhất, Tuyết Ưng vương lại thấy lo lắng, không biết đã xảy ra
chuyện gì mà Thanh Liên gấp gáp như vậy, nếu thực sự là chuyện quan
trọng thì hắn cũng đang rảnh, hơn nữa đây là cơ hội tốt nhất để tạo dựng quan hệ a.
Nghĩ xong, Tuyết Ưng vương liền vương hai cánh to lớn, tao nhã mà
nhanh chóng lướt nhẹ xuống, nháy mắt đã ở phía trên của Thanh Liên “ Hồ
vương đại nhân, sao ngươi lại ở đây, ngươi muốn đi đâu? Có cần Tuyết Ưng tiễn ngươi một đoạn không?”
Thanh Liên ngay lúc đó cũng cảm giác trên đầu có một luồng gió thật
lớn, ngay sau đó bị một dòng khí ngăn trở hắn đi tới, tình hình như vậy
rõ ràng là do một giống chim to lớn tạo nên mà ở trên không trung, có
thân hình to lớn như vậy thì chỉ duy nhất là Tuyết Ưng vương.
Không khỏi kinh hỉ, vốn nuốn Như Mặc phát cầu cứu lịnh để nhờ hắn tới hỗ trợ nhưng Như Mặc không chịu, bây giờ ngoài ý muốn lại gặp mặt, có
phải điều này có nghĩa là còn có một tia hi vọng?
Ngẩn đầu nhìn lên, còn chưa mở miệng thì thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tuyết Ưng vương đã vang lên.
Thanh Liên vẫn tưởng Tuyết Ưng vẫn còn hiềm khích với Như Mặc cho nên cũng sẽ không để ý tới hắn, không ngờ Tuyết Ưng vương lại chủ động chào hỏi trước, Thanh Liên không biết chuyện Tuyết Ưng vương và Như Mặc đã
xóa bỏ hiềm khích cho nên mới ngạc nhiên, nhưng lúc này không phải là
lúc suy nghĩ nhiều vì vậy hắn cũng lên tiếng chào hỏi “ Tuyết Ưng đại
nhân, Thanh Liên đang muốn đến Tước Hoàng sơn, Tuyết Ưng đại nhân nguyện ý tiễn đưa, Thanh Liên thực sự cảm kích vô cùng”
Vừa nói xong, thân hình to lớn chỉ chao lượn một cái đã hạ xuống hơn
ba mươi thước rồi lại nhanh chóng bay lên lại, toàn bộ động tác chỉ diễn ra trong chớp mắt nhưng lại rất tao nhã, mau lẹ, mà khi Tuyết Ưng hoàn
thành xong thì cũng đã ở dưới Thanh Liên, hắn chỉ cần thả người là ngồi
trên lưng nó.
” Hồ vương đại nhân khách khí! Thỉnh đi lên đi!” Tuyết Ưng vương vừa
nghe nơi hắn muốn đi là Tước Hoàng sơn của Vân Thư thì càng không từ
chối, xem ra lần này là các vương tụ hội cho nên Hồ vương Thanh Liên mới gấp gáp như thế, cho dù quan hệ của hắn và Như Mặc đã tốt hơn nhưng hắn vẫn chưa từng qua lại với các vị vương khác, cho nên hắn trong ngũ
vương của thiên địa đâu có vị thế gì, chỉ có cô đơn một mình hắn.
Lần này gặp mặt coi như là dịp may, có thể cùng bọn họ kết giao.
Từ hơn một trăm năm trước, sau khi bị tiểu tổ tông Mặc Mặc đùa giỡn,
chỉnh ác, hắn nếu có bay qua khu vực gần Xà sơn thì trốn được liền trốn, lần này nếu không thu được tin tức nói Mặc Mặc đã lâu không có ở Xà tộc thì có đánh chết hắn cũng không bay qua đây.
Mà thực ra biện pháp trốn tránh của hắn cũng thật hữu hiệu, ít nhất
là từ tám mươi lăm năm trước, tiểu ác ma Mặc Mặc kia không còn tìm hắn
nữa, tựa như đã hoàn toàn quên hắn. Tuyết Ưng vương nào biết, tám mươi
lăm năm trước tiểu ác ma Mặc Mặc đã tới Tước Hoàng sơn, cho nên không
rảnh mà tìm tới món đồ chơi lớn là hắn.
Thanh Liên cũng không biết ngạch phát của Tuyết Ưng vương đã sớm đưa
cho Mặc Mặc từ một trăm năm trước, lúc này thấy hắn khách khí mời thì
cũng không từ chối “ vậy tạ ơn Tuyết Ưng đại nhân nhiều”
Dứt lời đã hạ nhẹ nhàng hạ người xuống lưng của Tuyết Ưng, sau đó chậm rãi ngồi xếp bằng.
” Hồ vương đại nhân vội vàng đến Tước Hoàng sơn là có chuyện gì gấp
sap?” Tuyết Ưng vừa bay, vừa tìm cơ hội nói chuyện để làm quen với Thanh Liên, dù sao hắn là người thẳng tính mà nói chuyện vòng vo như vậy cũng là lần đầu, nếu lúc này mà lộ nguyên hình thì khẳng định sẽ thấy Tuyết
Ưng đang đỏ mặt.
Thanh Liên trên lưng hắn cũng nhịn không được mà k