
gươi khi hóa rồng a”
Hai người vẫn không quên đấu khẩu nhưng động tác vẫn không ngừng lại, suy nghĩ trong lòng không phải chỉ vài câu ngoài miệng là giải quyết
được hết.
Thiên la cuối cùng cũng bị phá vỡ, không còn một mảnh.
Không ai nghĩ tới Vân Thư đã mất đi pháp lực và đạo hạnh lại ở phút
cuối cùng mà dùng nguyên thần của hắn để đổi lấy liệt dương chân hỏa
mạnh nhất trong thiên địa, tự hủy mình cũng hủy luôn cả thiên địa, dường như là hắn đánh bạc hết thảy những gì hắn có, cũng đánh bạc cả sinh
linh vạn vật, trải qua lần này e là Khổng Tước tộc không thể tu thành
chính quả bởi vì liệt dương chân hoả không chỉ hủy diệt thiên la mà còn
hủy diệt tất cả sinh linh.
Từ tiếng nổ thật lớn kia mà tạo ra vô số hỏa cầu nhỏ, tất cả đều rơi
vào thế gian, lúc này e là thế gian đã trở thành một biển lửa, nước sôi
lửa bỏng, dân chúng lầm than, tất cả sinh linh vạn vật đều lâm vào cảnh
khổ.
Nguyên thần của Vân Thư tất nhiên là sẽ biến mất trong thiên địa
nhưng chuyện hắn làm đã gây ra hậu quả nghiêm trong, sẽ di họa cho nhiều đời Khổng Tước tộc về sau, cho nên sợ là Khổng Tước tộc từ nay về sau
không còn là bán tiên chi tộc nữa mà sẽ là ma tộc.
Ngay cả Vân Thư cũng không dự đoán được khi hắn hi sinh bản thân lại
tạo nên một hậu quả khôn lường cho bộ tộc hắn, chỉ vì cứu Như Mặc và Bảo Bảo, không muốn nhình thấy người hắn thích lại bất đi phụ thân và tỷ
tỷ, chỉ vì nhớ ban đêm hắn đã bao lần thấp giọng, ôn nhu gọi Vân Thư,
Vân Thư..Cả đời hắn đã tự ủy khuất chính mình, cho nên hắn đã phải trải
qua nhiều năm thống khổ cùng hậm hực, bây giờ để cho hắn được ích kỷ một lần đi.
Trong lúc sắp chết đi này, Vân Thư rốt cuộc mới cảm nhận được yêu là
ích kỷ là như thế nào, chỉ vì người mình yêu có thể làm tất cả, chỉ cần
bảo toàn cho người mình yêu thì tất cả những người khác không cần phải
quan tâm tới. Cái gì của mình sẽ là của mình, cái không phải của mình dù cố thế nào cũng không chiếm được, câu này Mặc Mặc vẫn hay nói với hắn
mà lúc này hắn mới hoàn toàn hiểu hết.
Chu Tước Thần Quân cùng Thanh Long Thần Quân bay lên trên không, thảm trạng nhân gian bọn họ cũng đã nhìn thấy, chần chờ một lát rồi cũng
vung ống tay áo lên, thu những tiểu hỏa cầu trong không trung vào, đây
chính là nguyên thần của Vân Thư bị vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, tuy rằng
phần lớn đã bị rơi trong thiên địa, biến thành sương khói nhưng thu được chút nào thì hay chút đó, dù chỉ có một tia hi vọng bọn họ cũng cố thử, bởi vì bọn họ dù đã hết lòng giúp đỡ vẫn làm cho kẻ hậu bối phải trả
giá lớn như vậy.
Thanh Liên suy yếu mở to mắt, cố gắng ép buộc thân thể phải đứng lên “ Mặc Mặc, bây giờ không phải là lúc ngồi khóc, mau thu hồi những tiểu
hỏa cầu này lại, mỗi một khỏa đều chính là Vân Thư đó, mau”
Mặc Mặc mắt mờ lệ, không nhìn rõ thứ gì nhưng bằng vào cảm giác hắn
không hề bỏ qua những gì thuộc về Vân Thư, không ngừng thu lượm tiểu hỏa cầu, không ngừng khóc, vô tình đánh rớt một, hai cái thì khuôn mặt nhỏ
nhắn trở nên khẩn trương, cuống quýt đuổi theo, bộ dáng như điên cuồng.
Thanh Liên thực hận giờ phút mình lại trở nên vô lực, chỉ nhúc nhích
thôi cũng rất khó khăn, bảo bối của hắn, Bảo Bảo hắn yêu nhất đang nằm
trên một đám mây cách hắn không xa, thân hình suy yếu tưởng chừng như
tùy thời có thể tan biến mà hắn không có một chút khí lực nào để lại gần nàng.
” Bảo Bảo, Bảo Bảo, không cần ngủ, tỉnh lại! Ta ở đây, tiểu yêu tinh, ngươi đừng quên đã đáp ứng ta chuyện gì, ta không cho phép ngươi trêu
chọc ta xong thì lại rời bỏ ta như vậy, ta lệnh cho ngươi lập tức tỉnh
lại cho ta”
Tiếng hô ra lệnh của Thanh Liên sốt ruột lại đầy bất lực, lúc này hắn rất lo sợ, sợ đôi mi xinh đẹp của Bảo Bảo sẽ không bao giờ mở ra nữa,
sợ không còn được nhìn thấy ánh mắt bướng bỉnh mà linh hoạt mang theo ý
cười nhìn hắn, hắn càng sợ sau khi vất vả phá được thiên la thì lại tận
mắt chứng kiến người mình yêu quý mất đi. Không, nếu là vậy thì hắn điên mất.
Tiểu yêu tinh! Bảo Bảo! Cầu ngươi, ngàn vạn lần phải kiên cường, mau
mở mắt nhìn ta, ta là Thanh Liên ngươi yêu nhất, ta hiện tại ở cách
ngươi không xa,chỉ cần ngươi mở mắt là có thể nhìn thấy ta, cầu ngươi
liếc mắt nhìn ta một cái.
Thanh Liên trong lòng không ngừng hô to gọi nhỏ, tất cả mọi người đều tập trung tinh thần và khí lực để thu thập sinh mệnh của Vân Thư, không ai lúc này có thể phân tâm mà tới cứu Bảo Bảo của hắn. Thanh Liên biết
rõ và hắn không chút oán hận, bởi vì Vân Thư do muốn bảo toàn cho mọi
người mà đã hi sinh bản thân cho nên không ai muốn từ bỏ hi vọng cuối
cùng để cứu hắn, trong lòng Như Mặc cũng đau không ít hơn hắn, Thanh
Liên cũng biết đối với Bảo Bảo, chỉ cần Như Mặc cùng Bắc Dao hay là Mặc
Mặc và Vân Thư có thể sống hạnh phúc thì nàng không để ý tới chuyện sống chết, hắn càng rõ ràng hơn là Bảo Bảo biết nếu Như Mặc bọn họ đều bình
an thì nhất định hắn sẽ đi theo nàng, không để nàng phải cô đơn, tịch
mịch.
Tiểu yêu tinh của hắn đã sớm tính toán hết thảy, thì ra bọn họ đã sớm hiểu nhau đến mức không cần nói ra lời cũng biết đối phương đang nghĩ
gì và m