
i theo ta.”
Một chiếc xe cao cấp đi trong mưa phùn
“Chính là nơi này?”
“Ân, đúng là nơi này nhưng trước kia là ta quên nên mất cơ hội
nhưng trước mắt ta cùng địa phương hợp tác cố ý xây dựng nơi này” Ngồi ở vị
trí phó lái Tông Đình Tú nhìn toà nhà có kiến trúc cũ.
“Nơi này muốn quy hoạch một lần nữa cũng không khó lắm.” Bên
ngoài mưa to, Chris thả chậm tốc độ xe, nhìn quanh bốn phía.
Tối hôm nay bọn họ không phải cố ý muốn đến đây tuần tra,
chính là trùng hợp đi qua.
“Cũng không phải là?”
Giao thông thuận tiện, đường cũng không quá kém, trọng yếu
nơi này
có tàu điện ngầm đi qua mà trừ bỏ giao thông tiện lợi còn có
một cuộc
sống phong phú.
“Không có cơ hội cướp về?”
“Cũng không phải không có biện pháp.” Chính là đường xá
tương đối xa mà hắn hương không phải xa lộ.
“Đã hơn tám giờ, muốn hay không tìm một chỗ ăn tối?”
“Cũng tốt.”
Chris đi ngang qua một bệnh viện thoáng nhìn thấy nhà ăn liền
đỗ xe ở nhà ăn.
Nhà ăn bài trí cực tao nhã, tường treo mấy bức tranh chữ cổ
mà không mất đi vẻ
Cổ kính vốn có.
Bọn họ đi vào vị trí cửa sổ nhưng mà Tông Đình Tú vừa ngồi
xuống
liền nghe thấy một âm thanh quen thuộc. Hắn theo bản năng
nhìn hướng âm
thanh truyền đến, cách chỗ hắn vài bàn thì thấy người đó
quay lưng về
phía hắn chính là đồng hồ báo thức hang sang của hắn.
“CEO?” phát hiện tầm mắt của hắn nhìn người đối diện, Chris
theo phản xạ quay đầu lại, “Có người CEO nhận thức sao?”
“Hướng Chủ Ân.”
“Nàng?”
“Đưa lưng về phía chúng ta, mặc quần bò, tóc buộc đuôi ngựa.”
Tông
Đình Tú rất nhanh nhận ra bong dáng dù không nghe thấy âm
thanh cũng có
thể xác đinh là nàng.
Khẽ nhếch mi, Chris có điểm ngoài ý muốn: “Nhãn lực CEO thật
tốt.”
“Ngươi không nhận ra?” Chris đã gặp qua là không quên được,
năng lực tuyệt đối không kém hắn.
“Ta cùng nàng có quan hệ đâu.” Thậm chí ngay cả âm thanh
nàng hắn
cũng không nhớ bởi vì nàng là sinh vật bé nhỏ không đáng để
tồn tại.
Cũng bởi vì như vậy mà hắn ngoài ý muốn nhưng thủ trưởng lại
liếc mắt một cái là nhận ra nàng.
“Cũng đúng.” hắn cùng nàng quen biết gần một tháng đương
nhiên so với Chris gặp qua hai lần có nhận thức hơn.
Chính là, nàng làm sao có thể ở trong này? Hơn nữa không khí
cảm thấy có phần kì quái.
Cứ như vậy Tông Đình Tú dùng cơm, chú ý đầu bên kia không một
động tĩnh thẳng đến khi Hướng Chủ Ân bất ngờ đứng lên –.
“Chủ Ân!” Lâm Nguyệt Hà khẽ quát, không ngừng dùng ánh mắt bảo
nàng ngồi xuống.Chỉ thấy Hướng Chủ Ân liều mạng hít sau, đầu vai khẽ run sau đó
cố gắng nở một nụ cười thật miễn cưỡng,
“Xin lỗi, ta đi toilet một chút”.
“Chủ Ân.” Lâm Nguyệt Hà chạy nhanh đuổi theo.
“Hiện tại không cần theo ta nói chuyện!” Nàng đi hướng khác
trên hành lang dài, ngữ khí thật chịu đựng.
“Ngươi bảo ta không nên theo ngươi cái gì ? Ta làm như vậy
chỉ muốn tốt cho ngươi –.”
“Ngươi dám thề thật là tốt với ta?” Hướng Chủ Ân bỗng dưng dừng
lại, liếc mắt trừng nàng.
Nàng sáu tuổi đã mất mẹ, mười tuổi là thời điểm lão ba cưới
Lâm
Nguyệt Hà, từ đó nàng không hy vọng xa vời mẹ kế sẽ mang lại
tình yêu
một người mẹ cho nàng, sự thật chính minh khi nàng sinh hạ
Hướng Dũng
quả thật lộ ra bộ mặt thật, nhưng nàng không biết tại sao lại
không
thích nàng cũng không nên ở tối hôm nay sắp đặt hôn nhân của
nàng!
Ngay từ đầu khi đi vào nhà ăn nàng nghĩ là bữa ăn bình thường
nhưng
khi vừa ngồi xuống chưa bao lâu nàng đã nghe được nội dung
cuộc nói
chuyện nàng đột nhiên mới phát hiện bọn họ đem nàng gả đi!
Đối phương chính là nam nhân gần bốn mươi, dáng vẻ đáng
khinh không sai, nàng sinh khí (tức giận) là Lâm Nguyệt Hà không được sự đồng ý
của nàng đã nhận sính lễ của đối phương.
Này tính cái gì?
“Ta….ta cũng vì ba ngươi, bằng không ngươi nói làm sao có tiền
thuốc men cho ba ngươi? Ba ngươi đã ở nhà một thời gian không đi làm ngươi có
biết không……”
“Ngươi là thê tử của hắn chẳng lẽ không cùng hắn chịu chung
hoạn nạn sao?” Hướng Chủ Ân căm tức hạ thấp giọng.
Thân là nữ nhi nàng vốn nhẫn nhịn cho nên nàng mới nghĩ biện
pháp,
mặc kệ như thế nào nàng nhất định sẽ có tiền nhưng là không
dùng phương
pháp bán chính bản thân mình!
“Ta chưa cùng hắn chịu hoạn nạn sao? Nếu đây đúng là sự thật
thì ta đã sớm chạy!” Lâm Nguyệt Hà sắc nhọn phản bác nói:
“Ngươi vẫn ở bên ngoài căn bản không biết vài năm nay kinh tế
khó
khăn trong nhà cũng có nhiều việc cần chi tiêu, chỉ có ngươi
một mình ở
bên ngoài tự do, thoải mái!”
“Ta tự do thoải mái? Ta ở bên ngoài học đại học có từng về
nhà lấy một xu sao?” Hướng Chủ Ân tức đến phát run:
“Mà ngươi giúp ba ta chính là đem ta bán đi? Đây là phương
pháp cùng chung hoạn nạn sao?”
“Ta nào có đem ngươi bán đi, đây là kết hôn –.”
“Ngươi dựa vào cái gì làm chủ cho ta? Dựa vào cái gì giật
dây người
kết hôn của ta? Dựa vào cái gì ngươi nhận sính lễ của người
ta? Ta còn
có thể trở về sao? Ta không kết hôn, chuyện này ngươi muốn xử
lí sao là
chuyện của ngươi dù sao ta cũng không quan hệ!”
Đối mặt với lời chất vấn liên thanh của nàng, Lâm Nguyệt Hà
tư thế
không đổi “Không có khả năng! Bọ