
là miệng vết thương của nàng, hiện tại nàng xấu xí ở trước
hắn cho nên nàng thầm nghĩ chạy đi.
Nàng không muốn chuyện xấu trong nhà, bị gia đình đối xử,
chính mình không được yêu thương, chính mình không được quý trọng…nàng không cần
Lâm Nguyệt Hà yêu thương nàng nhưng là không muốn để cho người
khác biết nàng như vật không được coi trọng nhất là hắn, nàng không muốn cho hắn
thấy.
“Căn bản không phải chuyện liên quan đến ngươi không phải
sao?”
“Ngươi không hiểu.”
“ta làm sao muốn hiểu?” Hắn nhăn mi lại.
“Ngươi muốn có cái gì đều có làm sao biết bi ai của chúng
ta?”
Hắn đứng trên đỉnh của gia tộc, là người được yêu thương bao
bọc làm sao biết bọn họ vì tiền mà khó khăn như thế nào?
“Phải không? Ngươi như vậy là nhận định ta?” Hắn nhăn mặt,
“Mau cùng ta lên xe, ngươi muốn bị cảm đúng không?”
“Ngươi về đi, không cần lo cho ta.”
Cảm giác nàng giãy dụa Tông Đình Tú lập tức cúi xuống ôm
nàng.
“Buông!”
“Câm miệng!” Cả người ướt đẫm hắn ôm nàng hướng tới bãi đỗ
xe, Chris đã đánh xe tới đón hai người.
Ngồi lên xe Hướng Chủ Ân còn muốn mở cửa chạy thoát, may mắn
Tông Đình Tú nhanh tay ngăn lại đem nàng kiềm chế trong ngực.
“Chris, lái xe!”
Chiếc xe màu đen cao cấp lập tức lao ra ngoài bãi đỗ xe, đi
như bay trong màn đêm tối.
Bất quá ngồi đã được một lúc nhưng Tông Đình Tú vẫn đem nàng
kiếm chế trong long như gà mẹ ôm con.
“Ngươi không nói muốn đưa ta trở về?” Nàng hiện tại thầm
nghĩ về nhà sẽ đỡ hơn.
“câm miệng cho ta, không cần khiêu chiến với tính nhẫn nại của
ta.”
Đem nàng quăng vào ghế sô pha, Tông Đình Tú lập tức đi vào
trong phòng
cầm quần áo thùng thình của chính mình cùng khăn tắm ném cho
nàng, “Đi
tắm rửa cho ta.”
“……..ta muốn trở về.” Nàng run lên nhưng vẫn quật cường nhắc
lại.
Thấy thế Tông Đình không do dự, hít sâu một hơi trực tiếp
đem nàng
kéo vào phòng tắm, xả nước ấm, quay đầu lại xem nàng” “Ngươi
nếu không
tắm, ta không ngại giúp ngươi.”
“…….Ngươi không đi ra ta làm saơ tắm được?”
Tông Đình Tú bình tĩnh trừng mắt nhìn nàng xác nhận nàng
không bỏ
trốn mới đi ra ngoài: “20 phút nữa mới cho ngươi ra!” hắn rống
to.
“Đã biết, ngươi rống cái gì!” Nàng ở trong phòng tắm quát ra
Nghe thất ngữ khí của nàng hắn lúc này mới có một chút yên
tâm.
“CEO, ngươi cũng nhanh đi tắm đi.” Chris thay hắn chuẩn bị
quần áo trách mắng nói.
Tông Đình Tú nhìn cả người cũng ướt đẫm, phất phất tay nói.
“Ngươi đi tắm trước đi, ta muốn trông nữ nhân này.”
“…….CEO?”
“Không trông nàng thì nàng thực nhanh bỏ chạy nếu bị cảm thì
ai làm
đồng hồ báo thức cho ta?” Kỳ thật hắn không muốn xen vào
nhưng là không
khống chế được hành vi của chính mình, động tác nhanh hơn
suy nghĩ mà
hành động cho nên Vi Nhất nói qua lý do khẳng định tính đồng
hồ báo thức rất tốt mà chưa bao giờ ảnh hưởng đến công tác hắn mới có thể như
gà mẹ vậy.
Chris thần sắc phức tạp nhìn hắn một cái, yên lặng đưa khăn
tắm cho
hắn quyết định đi tắm trước không muốn đem thủ trưởng luôn
luôn thông
minh bây giờ lại ngây ngốc vậy.
Hai mắt mở ra, Hướng Chủ Ân nháy mắt giật mình muốn làm rõ rốt
cuộc mình đang ở đâu
Nàng nhìn lên trần nhà có đèn chum lớn, trước mắt trần nhà lại
khảm xinh đẹp hoa văn màu ngọc lưu ly, thật sự rất đẹp.
Đầu hỗn loạn, trí nhớ hôm qua chậm rãi ùa về, nàng nhớ hôm
qua vừa
tắm xong, Tông Đình Tú cả người ướt đẫm đứng ở ngoài cửa
nhìn chằm chằm
nàng tiếp theo nàng chạy nhanh lên giường đi ngủ hắn mới đi
tắm.
Kỳ thật nàng không tính ngủ trong này nhưng không biết vì
sao không cẩn thận liền ngủ luôn.
Nhìn ra cửa sổ trời đã sang lại nhìn đồng hồ ở trên tường đã
tám giờ hơn, nàng chạy nhanh rời giường về nhà thay quần áo đi làm.
Nhưng là giường rất thoải mái chính là nàng không muốn dậy tẹo
nào.
Chậc! khó trách Tông Đình Tú luôn nằm lì không chịu dậy, nếu
là nàng
cũng muốn nằm bất động trên giường nhất là cái chăn này…….
Chặn lại cái ý nghĩ đó đến nàng cần cố, nàng ngửi được thuộc
loại
trà của hắn thản nhiên trà hương vị hoa vị không có tới từ mặt
nóng lên, chạy nhanh đem chăn xốc lên.
Hắn thật sự là làm cho người ta sờ không được rõ ràng là
quái nhân, cứng rắn đem nàng về nhà, bức nàng ở trong phòng tắm…..
Hướng Chủ Ân suy nghĩ một lát, ngồi dậy trong đầu hiện lên
chút đoạn ngắn kí ức, chạy nhanh nắm lên chăn nhảy xuống giường.
Buổi sáng ngày hôm qua nàng gọi hắn rời giưưòng, thư kí của
hắn ngủ trong phòng nay nghĩ đến có thể tựa hồ tìm ra nguyên nhân.
Nàng mở cửa thực tự nhiên đẩy cửa phòng ngủ chỉ thấy Tông
Đình Tú
như trước cuộn mình ở trong chăn nhưng trên người chỉ mặc
duy nhất một
cái quần.
Tốt lắm, nàng đoán đúng rồi.
Trong phòng chỉ có duy nhất một cái giường! Bởi vì chỉ có
duy nhất
một cái chăn cho nên thư kí của hắn mới ngủ ở trong phòng, tối
hôm qua
hắn mới có thể đem chăn giao cho nàng.
Thật là nàng làm sao có thể quên phòng khách có bao nhiêu điểm
tĩch mịch,người này thật sự cô đơn?
Đi đến gần nàng nhớ Tông Đình Tú có thói quen ngủ loã thể,
nàng
nhanh chóng đập tan ý nghĩ trong đầu, đem chăn đắp cho hắn
cũng không
cẩn thận