n họ vừa rồi cũng nhắc tới
tiền sính lễ, tháng trước ta đã lấy cũng đã sớm dùng hết ta không còn tiền,
ngươi
muốn chính mình còn.”
“Ngươi!”
“Dù sao tình hình là vậy, ngươi hiện tại trở về cho nhanh.”
Hướng Chủ Ân tức đến khôn nói lên lời ngay cả mặt cũng biến
thành màu đen, cảm thấy chính mình sắp phát điên.
“Không cần đem sự tình nháo loạn, như vậy rất khó coi người
ta sẽ
nói ba ngươi không đối xử tốt với ngươi sẽ nói không có giáo
dưỡng.”
Nghe vậy nàng lại không thể khống chế, hai mắt đẫm lệ khó có
thể tin mẹ kế lại có thể nói những lời như thế.
“Không có giáo dưỡng? Ngươi như thế nào có thể nói ra…..Trên
đời này vì sao có người ích kỉ như ngươi? Ngươi có biết hiện tại mình đang làm
cái gì? Thanh âm của nàng vì nghẹn lời mà trở nên khan khan.
“Ta….”
“Không cần nói tất cả là tốt cho ta, đây chỉ là chuyện lừa
trẻ con.” Thở sâu, Hướng Chủ Ân muốn chính mình không được lộ vẻ yếu đuối.
“Lâm Nguyệt Hà, ta nói cho ngươi, chuyện này là của ngươi đừng
hy
vọng xa vời là ta sẽ ra mặt giúp ngươi thay đổi cục diện bởi
vì ngươi
không phải mẹ ta.”
“Ngươi!”
Hướng Chủ Ân mặc kệ nàng, xoay người muốn rời đi nhưng mà đứng
quá
lâu khi đứng lên nàng lảo đảo nhưng một cánh tay lập tức đem
nàng ổn
định.
Nàng cúi mặt nói: “Thực xin lỗi, ta không nhìn thấy.”
“Không sao cả.”
Thanh âm trầm quen thuộc truyền tời bên tai nàng, nàng bỗng
dưng giương mắt liền kinh ngạc rốt cuộc toe toét cười. “Ngươi…….”
“Uy, các ngươi hiện tại rốt cuộc là như thế nào? Tại sao đi
toilet lại lâu vậy?”
“Thật có lỗi, thật có lỗi chúng ta vừa vặn có việc.”
Phía sau truyền đến thanh âm xin lỗi của Lâm Nguyệt Hà, Hướng
Chủ Ân không quay đầu lại phát hiện có người dắt tay nàng, nàng thoáng nhìn
người kia là vị hôn phu theo sắp đặt của nàng.
Nàng theo bản năng nắm chặt tay Tông Đình Tú.
“Uy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao nam nhân này này cầm
tay nàng không buông?” Nam nhân phát hiện thấy nàng nghi hoặc hỏi Lâm Nguyệt
Hà.
“Không có việc gì, chính là một người xa lạ.” Lâm Nguyệt Hà
cười hoà giải nhanh chóng chế trụ cổ tay Hướng Chủ Ân, mười ngón tay cơ hồ muốn
phá nát cổ tay của nàng, “Chủ Ân nhanh một chút, chúng ta
còn chưa ăn
xong.”
“Ta không cần trở về!” Nàng gầm nhẹ, giương mắt năn nỉ Tông
Đình Tú,
“Cầu xin ngươi dẫn ta đi.”
Thấy nàng yếu ớt hắn lập tức đem nàng bảo hộ trong lòng nhìn
về phía Lâm Nguyệt Hà,
“Ngươi thấy không cò quan hệ gì?” Tiếp theo không khách khí
đẩy tay Lâm Nguyệt Hà ra.
Hắn không có biện pháp không chú ý nàng, hắn đứng cách nàng
không xa liền nghe được đoạn đối thoại nên hiểu được tình huống lúc này.
Nếu không sớm nghe qua Vương Vũ Hoàn đề cập qua nàng cùng mẹ
kế ở
chung không tốt, thật là khó tin vở kịch đang ở trước mắt
nhưng lại là
sự thật.
Mà đối mặt với ánh mắt cầu cứu của nàng hắn cũng cảm thấy
thoả mãn nên làm cho hắn bất kể cách gì muốn bảo hộ nàng.
“Uy, nàng là vị hôn thê của ta tại sao lại ở trong lòng một
nam nhân khác? Ta không cần nàng!” Nam nhân kia lập tức rống to.
“Không phải, không phải, đây chỉ là hiểu lầm.” Lâm Nguyệt Hà
trấn an.
“Nữ nhân không biết xấu hổ, cho dù ta cưới nàng nàng nhất định
sẽ hồng hạnh vượt tường (ngoại tình), ta không cần, ngươi đem sính lễ cùng mười
lượng vàng trả lại cho ta!”
“Ta ta………” Lâm Nguyệt Hà lộ vẻ mặt khó khăn bởi vì đối
phương âm lượng quá lớn làm cho mọi người trong nhà ăn đều chú ý.
Hướng Chủ Ân căm tức quay đầu, “Còn có mười lượng vàng?”
Nàng cư
nhiên lấy sính lễ sáu mươi vạn tiền cùng mười lượng vàng đem
nàng bán đi lại ngay cả tiền cũng giấu không nói nghĩa là làm sao?
Nàng căn bán tính chiếm mười lượng vàng còn dám nói chính
mình không toan tính?
“Ngươi câm miệng! Lâm Nguyệt Hà lộ sắc mặt không tốt.
“Ngươi đáng giận!”
“Đủ, đi thôi.” Tông Đình Tú kịp thời tham gia, thực tự nhiên
nắm tay nàng đi.
“Hướng Chủ Ân không cho phép ngươi đi, ngươi phải phụ trách
đem tiền trả lại cho bọn họ!”
Hướng Chủ Ân lạnh lùng quay đầu.
“ta nói cho các ngươi, tiền sính lễ cùng vàng đều là bà ta lấy,
các
ngươi muốn đòi thì đòi bà ta, ta một chút quan hệ đều không
có.” Nàng có thể vì người nhà mà nợ nhưng không bao gồm nữ nhân này.
“Ngươi hiện tại nếu đi sau này không cần trở về cho ta!” Đối
mặt với ánh mắt chỉ trích của mọi người, Lâm Nguyệt Hà thẹn quá hoá giận nói.
“Ta căn bản không nghĩ trở về!” Nếu không phải trong nhà còn
có lão ba của nàng thì căn bản nàng không nghĩ trở về nhà.
Tông Đình Tú cước bộ nhanh hơn mang nàng đi ra ngoài, đang định
đi vào bãi đỗ xe thì nàng lại bỏ tay hắn ra.
“Hướng Chủ Ân?” Hắn khó hiểu quay đầu.
“Cám ơn ngươi.” Nàng khom người hướng hắn nói lời cảm tạ, lập
tức đi vào bên trong trận mưa to.
“Ngươi đang làm cái gì? Xe của ta đỗ bên kia ta đưa ngươi về.”
Hắn chạy ra ngoài mưa giữ chặt nàng.
“Xin ngươi đừng làm cho ta cảm thấy khó xử.” Nàng bỏ tay hắn
ra, đứng lên chạy ra.
“Làm sao khó xử?” Hắn liền đuổi theo nàng, cứng rắn đem nàng
ôm vào lòng.
“Như vậy còn chưa đủ khó xử?” Hướng Chủ Ân khóc rống, nước mắt
theo mưa trôi đi, “Như vậy còn chưa đủ khó xử sao……”
Đó