
ấy!" Thư Sướng vội đổi đề tài. Một đám văn nhân thi đấu nhảy dây, cảnh tượng đó đúng
là rất buồn cười.
"Muốn làm việc có hiệu suất cao thì phải biết tự giải tỏa áp lực cho
mình. Đại bộ phận công việc của tòa soạn đều phải dùng não, nếu chơi trò chơi trí tuệ thì chẳng thà quay lại làm việc còn hơn. Hôm nay em có
tham gia không?"
"Em bận phô tô bản thảo sách nên không tham gia được".
"Lúc nên chơi thì phải chơi cho thoải mái, đừng nghĩ đến chuyện công
việc nữa. Anh không hề tán thành việc nhân viên không ngừng làm thêm
giờ, công việc anh giao cho mọi người không hề nặng".
Thư Sướng nhai đồ ăn một cách máy móc, cô cảm thấy cùng ăn cơm với Bùi
Địch Văn quả là một sự hành hạ. Không biết khi đi cùng bạn gái thì có
phải anh cũng đâu ra đấy như vậy hay không?
Bạn gái? Thư Sướng trộm nhìn Bùi Địch Văn, tuổi của đàn ông rất xảo
quyệt, từ hai mươi lăm đến bốn mươi tuổi không có khác biệt bao nhiêu,
nhìn Bùi Địch Văn từng trải như vậy, chắc là cũng đã vợ con đề huề rồi.
Có lần Mạc Tiếu nói anh ở khu Khế Viên gần bờ sông, nhà cửa ở đó đều có
diện tích rất lớn, không biết trong nhà có bao nhiêu người?
Phụ nữ kiểu gì mới có thể hàng phục Bùi Địch Văn? Thư Sướng nghĩ vỡ đầu
cũng không hình dung ra được. Nhưng người phụ nữ đó nhất định phải biết
cách tự tìm niềm vui cho mình, nếu không cả ngày nhìn bộ mặt lạnh như
đang dự một buổi họp quan trọng này thì sẽ uất ức mà chết mất.
"Muốn nói gì?" Thấy cô nhìn mình chằm chằm phải đến năm giây, Bùi Địch Văn hỏi.
"Tổng biên tập Bùi, lúc ăn cơm đừng nghĩ đến công việc, không tốt cho dạ dày". Cô nhắc khéo, ý là lúc đi làm thì anh là lãnh đạo, tôi là nhân
viên, nhưng lúc ăn cơm thì anh đừng có quan cách, giọng điệu như đang
làm việc công thế này.
Bùi Địch Văn cực kì thông minh, anh hiểu ngay ngụ ý của cô, "Còn phải
tùy xem đối tượng ăn cơm là ai! Nếu cùng ăn cơm với bạn gái thì nội dung trò chuyện đương nhiên phải khác".
"Vậy cũng đúng!" Thư Sướng gượng cười mấy tiếng rồi cúi đầu ăn, thầm mắng mình tự tìm mất mặt.
Cơm nước xong, Thư Sướng tranh trả tiền, Giám đốc nhà hàng xua tay nói
nhà hàng là khách hàng quảng cáo của tòa soạn báo nên bữa ăn hôm nay
miễn phí.
Thư Sướng không yên tâm nhìn Bùi Địch Văn.
"Sao thế?" Bùi Địch Văn nhún vai.
Thư Sướng cười bất đắc dĩ, hai người một trước một sau lái xe đến phòng trà.
Giám đốc Liễu đã ngồi sẵn ở phòng trà.
"May mà tôi là khách hàng quen, nếu không còn không có chỗ ngồi!" Giám đốc Liễu bắt tay Bùi Địch Văn, hai người ngồi xuống.
Thư Sướng thầm nghĩ làm gì mà đến nỗi thế, bây giờ người dân đều không
ăn cơm mà đổi sang uống trà hết rồi chắc? Nhìn quanh thấy cả phòng trà
đều kín người, cô lập tức cứng họng.
Bùi Địch Văn gọi một ấm trà đại hồng bào, Thư Sướng nhìn thấy giá ấm trà này đủ để làm người ta líu lưỡi.
"Đây chính là đại hồng bào nổi tiếng trên núi Vũ Di, cái cây mọc ở trên vách núi đó à?" Giám đốc Liễu hỏi phục vụ.
Nữ phục vụ thản nhiên cười, "Sao có thể là nó được, đại hồng bào thực sự một năm chỉ có mấy lạng, không phải lãnh đạo trung ương thì lấy đâu ra
mà uống".
"Thế cái này là?"
"Đây là họ hàng nhà nó".
Ba người đều cười.
Nữ phục vụ bưng một khay trà bằng gỗ mun tới đặt xuống chiếc bàn bát
tiên có chạm trổ hoa văn, bên trên đặt đầy các loại dụng cụ uống trà.
Trước hết cô ta giới thiệu về trà và bộ đồ trà, giới thiệu xong thì ấm
nước trên bếp từ cũng đã sôi. Cô ta nhấc ấm nước lên, dùng nước sôi
tráng sạch bên ngoài ấm trà bằng tử sa, sau đó lại chậm rãi tráng từng
chén trà chỉ nhỏ như li uống rượu.
Thư Sướng nhìn người phục vụ, trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng Giám
đốc Liễu và Bùi Địch Văn lại xem rất chăm chú, thỉnh thoảng bàn luận vài câu, không hề nhắc tới chuyện xuất bản sách.
Chờ mãi người phục vụ mới biểu diễn xong, ba người cầm chén lên chậm rãi phẩm trà.
Nói thật, Thư Sướng không hề cảm thấy chén trà này có chỗ đặc biệt nào.
Giám đốc Liễu nhấp một ngụm trà, quay sang tán thưởng với Bùi Địch Văn
như gặp tri âm, hai người trò chuyện từ xe cộ tới dưỡng sinh, càng nói
càng hợp ý nhau, không có dấu hiệu dừng lại.
Không tiện nói chen vào, Thư Sướng đành phải uống trà hết chén này tới chén khác.
Rốt cục Bùi Địch Văn cũng khéo léo chuyển đề tài đến vấn đề xuất bản sách.
"Tập phóng sự về vấn đề sa ngã của quan chức cấp cao, tư liệu thực tế rõ ràng, có ý nghĩa giáo dục". Giám đốc Liễu liên tiếp gật đầu, "Có bản
thảo không?"
Thư Sướng vội vàng đưa bản thảo tới.
Giám đốc Liễu đặt chén trà xuống, lấy kính từ trong túi ra đeo rồi lật xem từng trang, không nói gì nữa.
Điện thoại di động của Bùi Địch Văn đổ chuông, anh gật đầu với Thư Sướng rồi ra ngoài phòng nghe điện thoại.
Giám đốc Liễu ngẩng đầu lên đánh giá Thư Sướng rồi cười cười, "Hành văn rất tốt, các vụ án cũng rất tiêu biểu".
"Giám đốc Liễu quá khen!" Thư Sướng mừng thầm trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra khiêm nhường.
"Cô Thư biết không, trên đời có một số chuyện gần như không tồn tại, như hôn nhân hạnh phúc, con cái nghe lời và lãnh đạo quan tâm. Nhưng cô rất may mắn vì có một lãnh đạo tán thưởng, bảo vệ, q