Hoa Lửa

Hoa Lửa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327525

Bình chọn: 9.5.00/10/752 lượt.

Kiều Duy Đóa hết trắng lại

đỏ, “Xin chào ngài thẩm phán… thẩm phán…” Bỗng dưng trông cô thật bối rối.

“Tôi còn một thân phận khác là cha

của Lục Tư Nguyên.” Đối phương tự giới thiệu mình.

Kiều Duy Đóa nổ ‘đoàng’ một tiếng,

đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

“Sau khi Tư Nguyên giải trừ hôn

ước, tôi rất muốn gặp cháu, chọn hôm nào chi bằng chọn hôm nay, chúng ta cùng

hàn huyên nhé!”

Lục thẩm phán là cha của Tư Nguyên,

thật quá hoang đường, quá tàn nhẫn…

Từ sau khi Lục thẩm phán giới thiệu

xong, máu trên mặt Kiều Duy Đóa dần dần bị rút cạn, xương cốt tứ chi đều lạnh

ngắt đến tê dại.

Suốt dọc đường tới nhà hàng, đầu óc

Kiều Duy Đóa đều choáng váng.

“Cháu đừng khẩn trương, tôi không

ăn thịt người đâu.” Tìm một nhà hàng cơm thuần túy kiểu Trung trong khách sạn

cao cấp gần đó, Lục thẩm phán mời cô đi vào.

Kiều Duy Đóa rất khó nhếch nổi nụ

cười, cô chỉ có thể bối rối im lặng.

“Việc Tư Nguyên hủy bỏ hôn ước, tôi

nghĩ chắc cháu đã biết.” Lục thẩm phán nói dứt khoát.

Không, cô chẳng hề hay biết.

Kiều Duy Đóa hoàn toàn im lặng, vì

hiện giờ cô đang ở trong áp lực vô hình và cực kì căng thẳng.

“Thực ra, chính tôi phản đối Tư

Nguyên ở bên cạnh cháu.” Lục thẩm phán trầm giọng, “Tôi nghĩ cháu hẳn đã rõ

nguyên nhân.”

Kiều Duy Đóa xiết chặt hai bàn tay

lại với nhau dưới gầm bàn mới khiến mình đừng quá run rẩy. Cô không biết và

cũng chẳng muốn biết, cô chỉ biết Ôn Thành thật nhỏ, nhỏ đến đáng sợ…

Lục thẩm phán thấy cô luôn im lặng

nên nói: “Không phải tôi là người cha không biết phân biệt lý lẽ, nhưng tôi

thực sự nghĩ rằng, nếu hai đứa sống bên nhau mà quá ‘thấu hiểu’ thì sẽ không

phù hợp.”

Nếu cô không ở bên cạnh Tư Nguyên,

vậy xin Lục thẩm phán buông tha cho cô, được không?

Kiều Duy Đóa phải cố gắng lắm mới

nhếch nổi khóe môi, “Thưa Lục thẩm phán, cháu nghĩ ngài đã hiểu lầm rồi, cháu…

cháu và anh ấy chỉ là bạn tốt…”

“Sau khi Tư Nguyên đơn phương hủy

bỏ hôn ước, lần đầu tiên hai cha con tôi ngồi xuống tâm sự rất lâu. Tư Nguyên

nói thẳng với tôi rằng, nó đã thích cháu nhiều năm… Ban đầu là đồng cảm và dần

dần thành xúc động.”

Mặc cảm không thể đè nén làm Kiều

Duy Đóa khẽ run rẩy và chẳng dám lên tiếng. Giây phút khó xử này giống hệt khi

bị bà Hình với Trần Ôn Ngọc bắt quả tang tại trận. Cô hận bây giờ không phải là

ngày tận thế, để mình đừng đối mặt với sự thảm hại kia.

“Thú thực, ban đầu nghe nói tôi

cũng rất khó tin. Con trai của thẩm phán vì đồng cảm mà nảy sinh tình ý đặc

biệt với người bị hại.” Hàng chân mày nghiêm khắc của Lục thẩm phán cau lại

thành cụm, đến giờ ông vẫn chưa lĩnh hội được cái mà những người tuổi trẻ gọi

là tâm trạng không thể không yêu.

“Cháu… cháu và Tư Nguyên gặp nhau

lần đầu ở cửa hàng thời trang…” Nên chẳng hề tồn tại mối quan hệ kỳ quái giữa

con vị thẩm phán với người bị hại.

Dẫu đôi bàn tay còn run rẩy nhưng

cô vẫn hít sâu một hơi, hy vọng duy trì chút danh dự cuối cùng.

Thế nhưng Lục thẩm phán lại dùng

thứ ánh mắt kì lạ quan sát cô, “Do tôi yêu cầu con trai mình từ bé phải quen

tai quen mắt với tinh thần pháp luật, nên lúc Tư Nguyên còn rất nhỏ vào mỗi kỳ

nghỉ đông và nghỉ hè đều ở trong tòa án. Mỗi lần tôi xét xử thì nó luôn ngồi

hàng ghế cuối cùng để ghi chép.”

Đầu óc Kiều Duy Đóa hoàn toàn trống

rỗng.

“Tôi nhớ ngày mở phiên tòa của cháu

vào kỳ nghỉ đông, một số tư liệu cho lần xét xử cuối cùng đều do Tư Nguyên giúp

tôi hoàn thiện.” Trước nay Lục thẩm phán nổi tiếng là người có trí nhớ rất tốt.

Kiều Duy Đóa cứng đờ, gần như không

thể phản ứng. Cả thế gian dường như nứt toạc và xoay tròn trước mắt cô. Hóa ra,

Tư Nguyên thực sự đã biết cô sớm hơn!

“Lúc cháu đi điều trị tâm lý, tôi

nhớ nó cũng đi theo.” Đáng tiếc, khi đó ông cho rằng con trai chú ý tới người

bạn trang lứa là vì đồng cảm.

“Cháu mất tích, mẹ cháu đến báo

cảnh sát, lúc cảnh sát gọi điện tới tòa án đưa một số dữ liệu, thì Tư Nguyên

còn đi theo cấp dưới của tôi qua cục cảnh sát.” Nên Tư Nguyên mới biết cô mới

mười bốn tuổi đã mang thai ngoài ý muốn.

Dạo gần đây Lục thẩm phán mới hồi

tưởng lại những chi tiết nhỏ nhặt này.

Sắc mặt Kiều Duy Đóa càng lúc càng

tái mét. Phải chăng con người khi còn sống đừng nên có vết nhơ? Một khi đã in

dấu thì lúc bị người ta vạch trần, thực sự quá khó chịu, quá khuất nhục.

“Cháu không biết những việc này à?”

Nhìn thấy phản ứng của cô, Lục thẩm phán hoàn toàn bất ngờ.

Cô khổ sở lắc đầu, cảm thấy trái

tim mình như bị bàn tay vô hình nào đó xiết chặt. Cô không biết, nếu cô biết

thì ngay từ đầu cô đã cách Tư Nguyên rất xa.

“Xin đừng trách tôi, nếu xét về lý

thì tôi rất thông cảm với cháu. Nhưng xét về tình, nếu cháu trở thành vợ của

con trai tôi thì tôi rất khó bỏ qua.” Lục thẩm phán nhìn cô chăm chú, “Nên tôi

xin lỗi vì nhiều năm qua đã không chấp nhận việc con trai mình thích cháu và

luôn yêu cầu nó không được yêu cháu.”

“Không sao ạ, ngài không cần xin

lỗi…” Cô cắn chặt đôi môi mới ngăn những giọt lệ đừng che mờ tầm mắt.

Cô không trách Lục thẩm phán, nếu

đổi ngược là cô thì cô cũng khó chấp nhận việc người thân c


Polly po-cket