
ủa mình yêu thích
một người nhơ nhớp.
“Cháu… cháu xin hứa… cháu… cháu sẽ
không…” Tới gần Lục Tư Nguyên nữa.
“Không, hôm nay tôi tìm cháu nói
chuyện không phải với mục đích này.” Lục thẩm phán cắt ngang lời cô.
“Con trai tôi luôn là đứa nặng lòng
trách nhiệm, nó vì cháu mà lần đầu tiên trong đời làm chuyện thiếu trách nhiệm
nhất. Cháu Kiều, cháu rất có mặt mũi, trong ngoài đều đòi lại hết!”
Kiều Duy Đóa đầy căng thẳng, cô
không dám đào sâu nghiên cứu ngụ ý của Lục thẩm phán.
“Con trai tôi đơn phương hủy hôn
làm tôi rất mất mặt, hết cách ăn nói với chiến hữu và tình bạn có thể bị cắt
đứt. Lúc ấy tôi tức giận biết bao nhiêu chắc cháu không tưởng tượng nổi. Thậm
chí lần đầu tiên tôi kiềm không được mà lấy roi quất nó, suýt nữa đánh nó gãy
một cái xương sườn.” Ngẫm lại thấy con trai cũng thật thảm, sắp ba mươi tuổi mà
còn như một đứa trẻ bị cha đánh mắng.
“Tính bà nhà tôi khá lạnh nhạt lại
không biết cách ăn nói, đối với tôi cũng hiếm bày tỏ nên Tư Nguyên cũng ít thân
thiết với bà ấy. Thế mà hôm đó bà ấy tức giận mắng, chuyện tình cảm của bọn trẻ
dù tôi buồn bực cách mấy cũng chẳng đến lượt ông già như tôi đến can thiệp!”
“Sau đó tôi cũng lấy lại bình tĩnh
và tâm sự rất lâu với con trai mới biết, nó đã chối bỏ mối tình này rất nhiều
năm, cuối cùng dù đổi lấy chồng chất bất đắc dĩ và đau khổ mà nó vẫn không
thoát khỏi, nên nó không thể kết hôn với con bé nhà Ôn gia.”
Lục thẩm phán ho khan một lát rồi
gượng gạo nói tiếp: “Nhìn con trai khổ sở… vợ chồng tôi cũng không chịu nổi. Vì
thế, bà nhà tôi đã đưa ra một đề nghị thỏa hiệp, nếu Tư Nguyên có thể vì cháu
mà thi đậu cuộc thi Tư pháp năm nay, thì bọn tôi sẽ không phản đối nó yêu cháu
nữa…”
“Vợ chồng tôi đã trao đổi và nhất
trí rằng, tính cách hai đứa con gái lớn nhà tôi khá xảo quyệt, yêu cầu quá mức
hoàn mỹ. Vì thế, nếu sau này quả thực chúng ta có cơ hội trở thành người một
nhà, thì nhiều một chuyện chi bằng ít một chuyện, gia hòa vạn sự hưng. [1'> Cháu
Kiều, cháu cũng đừng để lộ việc chúng ta đã từng gặp nhau trước kia.” Rốt cuộc
Lục thẩm phán cũng nói ra mục đích tìm cô hôm nay.
[1'> Nguyên
tác tục ngữ: gia hòa vạn sự hưng - gia đình hòa thuận thì thế nào cũng hưng
thịnh. Câu này còn dùng nhiều ở VN nên mình giữ lại.
Hình Tuế Kiến và Que Củi vào nhà
hàng.
“Đại ca, anh có hài lòng với điều
kiện nhà hàng này không?” Que Củi hỏi gã.
“Phong cách được nhưng thử thức ăn
trước rồi hẵng tính.” Gã vẫn giữ thái độ bảo thủ.
“Đại ca, anh cầu kỳ quá!” Đã gấp
rút mà gã còn đòi nhà hàng phải phong cách, thức ăn phải ngon, đâu cần chặt chẽ
như thế chứ?
“Cả đời chỉ cưới một lần thôi.” Vẽ
mặt gã vẫn điềm nhiên.
Chuyện này rất quan trọng, cẩn thận
một chút cũng tốt hơn.
Que Củi nghiêng đầu qua nhìn gã,
nhìn đến độ gã mất tự nhiên, “Đại ca, nể tình anh em bấy lâu, anh có thể giải
thích giúp em một mối ngờ vực được không?”
“Cậu nói đi.” Gã lật thực đơn.
“Có phải anh ‘kết’ Kiều Duy Đóa từ
rất lâu rồi?” Que Củi hỏi thật nhanh.
“Vớ vẩn.” Gã chẳng thèm nhếch chân
mày.
“Nói một đằng nghĩ một nẻo.” Que
Củi bình luận.
Gã nhăn mày, định phân bua mình
không cần nói dối.
“Đại ca!” Que Củi đột nhiên ghìm
giọng gọi gã.
Gã ngước lên thì phát hiện ánh mắt
của Que Củi hơi lạ. Qua ánh mắt của anh ta, gã khẽ nghiêng người nhìn theo.
Tiếp đó, gã thấy Kiều Duy Đóa.
Kiều Duy Đóa cúi đầu như một cô học
trò ngoan ngồi trước mặt một ông lão. Kiều Duy Đóa im lặng và kính cẩn hệt như
đã làm chuyện trái với lương tâm. Do ông lão quay lưng về phía gã, nên gã không
nhìn rõ mặt của ông ta lắm.
“Lục Thượng Lễ.” Chỗ Que Củi ngồi
lại vừa vặn thấy rõ diện mạo của ông lão, anh ta khẽ nói chính xác danh tính
đối phương.
Họ Lục, dòng họ này khiến gã nhăn
mày. Lát sau, gã mới sực nhớ cái tên đó có chút quen thuộc. Hình như trên báo
cáo điều tra mục cha mẹ của Lục Tư Nguyên, gã đã từng thấy cái tên đó.
Lưu lượng máu của gã bắt đầu tăng
tốc.
“Đại ca, bọn họ sắp đi rồi, anh
không qua đó hả?” Que Củi hỏi.
Gã lắc đầu, mắt vẫn dán chặt vào
mỗi biểu hiện trên gương mặt cô, “Cứ quan sát kỹ rồi hẵng tính.”
Lòng gã chợt tức giận, bất cứ việc
gì hay người nào có liên quan đến Lục Tư Nguyên cũng khiến gã khó chịu. Đồng
thời gã rất muốn biết, phải chăng cô hại con trai người ta hủy hôn nên bây giờ
họ tới tìm cô tính sổ?
Gã dõi ánh mắt ra ngoài, nơi Kiều
Duy Đóa đứng trước cửa nhà hàng nhìn ông lão lên xe, mãi đến khi chiếc xe khuất
bóng mà cô vẫn đứng im bất động, chẳng biết đang nghĩ gì.
“Chị dâu lịch sự ghê.” Bầu không
khí quá trầm lắng nên Que Củi phải gượng cười tìm đề tài.
Sắc mặt Hình Tuế Kiến càng lúc càng
nặng nề. Vì cảnh cô đẩy mẹ gã và dáng vẻ vô cùng kính cẩn của cô lúc này hoàn
toàn tương phản.
Gã căm thù sự so sánh này, tâm
trạng gã bỗng chùn xuống nặng trĩu.
…
Kiều Duy Đóa đứng ngây ra hồi lâu,
vì cô đã bị một sự thật phũ phàng đánh sâu vào cõi lòng. Cô ngồi một mình ở
trạm xe buýt, rõ ràng chiếc xe cô đậu gần đó nhưng cô đã sớm quên sự tồn tại
của nó.
Từng chuyến xe buýt đến rồi đi.
Mọi người đều nói tình yêu n