
cần mẫn với công việc, nào ngờ lại để xảy ra việc này.
“Cháu biết, cháu sẽ bị gạch tên
khỏi danh sách công chức nhà nước và không được tới viện kiểm sát nhậm chức.”
Anh đã sớm biết rõ kết quả tồi tệ này.
Tư Nguyên đưa bộ hồ sơ đã ghi số
hiệu cho vị lãnh đạo, “Cháu nghe nói có một quản lý của công ty bảo đảm đó trở
về thăm gia đình. Nếu cục trưởng Chu thấy cần thiết thì có thể xin lệnh cấm
xuất cảnh.”
Được tin Hình Tuế Kiến góp mặt tại
buổi họp lớp từ miệng của Thường Hoan, Tư Nguyên chưa có một đêm được bình an.
Về tình cảm, anh hi vọng đối phương đừng xuất hiện trước mặt Đóa Đóa nữa, nhưng
đạo đức nghề nghiệp khiến anh không thể đã sai lầm rồi mà vẫn còn tiếp tục.
Nét mặt vị lãnh đạo nặng nề gõ số
hiệu hồ sơ vào máy tính. Vừa đăng nhập vào bên trong cơ sở dữ liệu và đọc kỹ
càng một lượt, thì khóe môi vị lãnh đạo từ từ thả lỏng, “Tiểu Lục, số cậu may
mắn lắm.”
Tư Nguyên không hiểu.
“Ngày 30 tháng 9 năm ngoái, công ty
bảo đảm đó chỉ xuất cảnh có ba người thôi.” Vị lãnh đạo thở nhẹ và nụ cười hiền
lành lại trở về trên mặt ông ta.
Chỉ có ba người thôi? Làm sao có
thể?
“Vào ngày 30 tháng 9, chính cháu
nhận được thông báo từ cơ quan xuất nhập cảnh, đại diện pháp nhân của công ty
là Lâm Dục Sài cũng mua vé đi Canada!” Rốt cuộc nhầm lẫn ở đâu?
Vị lãnh đạo thở dài, “Xem ra cậu
thực sự chưa từng theo dõi trường hợp này. Nếu có theo dõi thì cậu sẽ biết, vào
ngày 28 tháng 9, cổ đông lớn nhất công ty là Hình Tuế Kiến đã trả vé máy bay.”
Tư Nguyên sửng sốt.
“Trưa ngày 28 tháng 9, Lâm Dục Sài
và một cổ đông khác tên Trần Ôn Ngọc nhận giấy kết hôn. Ngày 29 tháng 9, Lâm
Dục Sài tới Thượng Hải lấy Visa đi thăm thân nhân, ngày 30 tháng 9, ba người
bọn họ cùng nhau xuất cảnh.” Vị lãnh đạo căn cứ theo tư liệu nói với anh.
Trưa ngày 28 tháng 9, Lâm Dục Sài
và một cổ đông khác tên Trần Ôn Ngọc nhận giấy kết hôn? Làm sao có thể? Rõ ràng
đêm đó tận mắt anh thấy Hình Tuế Kiến và Trần Ôn Ngọc ở bên nhau, rồi Đóa Đóa
kinh hồn bạt vía đi ra.
“Mặc dù lúc đó Hình Tuế Kiến chưa
phải là đại diện pháp nhân, nhưng anh ta nắm tới 60% cổ phần công ty, nên có
anh ta ở lại thì chúng ta không cần cấm xuất cảnh với ba người kia.” Vì vậy,
bất kể quá trình ra sao thì kết quả cũng đều như nhau.
“Cục trưởng Chu, ý chú là Hình Tuế
Kiến không xuất cảnh và cũng không kết hôn với Trần Ôn Ngọc?” Tư Nguyên không
thể nào tin nổi.
“Uh, Đúng! Hơn nữa vào tháng 10 năm
ngoái, anh ta đã tới phòng đăng ký kinh doanh để chính thức tiến hành các thủ
tục thay đổi đại diện pháp nhân. Những cổ đông khác có về nước hay không, đối
với chúng ta cũng không quan trọng.” Sau khi mãn hạn ba năm tù quản thúc, Hình
Tuế Kiến đã đủ tư cách trở thành đại diện pháp nhân của công ty.
Mọi hiểu biết của Tư Nguyên chỉ
trong một đêm mà bị đảo lộn hoàn toàn, chỉ còn chừa lại một màn sương phủ kín.
Kiều Duy Đóa có thói quen gội đầu
hằng ngày, nhưng hôm nay cô phát hiện lúc gội đầu thì bả vai mình đau buốt.
Gắng gượng gội đầu xong, rốt cuộc cô cũng không nhấc nổi cánh tay lên lau khô
mái tóc.
Đả thương người ta mà mình bị
thương trước.
Ở cùng một phòng nhưng Kiều Duy Đóa
đưa lưng về phía Hình Tuế Kiến. Chiếc áo khoác của gã nằm chơ vơ trên cái
giường chính giữa hai người.
Nãy giờ mái tóc dài của cô còn
nhiễu nước.
Trong phòng, ngoài chiếc TV hỏng ra
thì cũng chẳng có tờ báo nào để giải trí. Hình Tuế Kiến không có bất cứ thứ gì
để dời đi sự chú ý, vì thế gã không thể không nhìn cô, rồi trông thấy một giọt
nước thấm trên áo gối.
Hình Tuế Kiến quyết định không nhìn
nữa, gã cởi cái áo T-shirt trên người và đứng dậy đi về phía cô.
Nghe đằng sau có tiếng bước chân,
cô đang khép hờ đôi mắt cố dỗ giấc ngủ, bỗng mở mắt ra và chạm phải cảnh gã cởi
trần, khiến cô hoảng hốt. Cô chưa kịp ngoảnh lại thì có một tấm ‘vải bố’ ném
lên đầu, xoa nhẹ hai cái.
“Tóc em còn ướt, để tôi xuống lầu
mượn máy sấy.” Cô chưa kịp phản đối thì gã đã xải chân rời khỏi.
Lát sau, gã cầm cái máy sấy trở về,
khom xuống cắm dây vào ổ điện rồi đưa cho cô.
“Không cần!” Cô quay mặt đi, từ
chối sự hảo tâm của gã.
Kỳ thực, bây giờ cô rất khó nâng
cánh tay lên. Có lẽ, cô thật sự phải nghĩ tới việc nên vào bệnh viện nhổ mấy
cây đinh trong cơ thể ra.
“Cầm lấy, em không làm thì tôi sẽ
làm tự làm!” Gã ngang ngược uy hiếp.
Cô lạnh lùng trừng mắt nhìn gã. Bọn
họ luôn tự hiểu, tính cách của cả hai đều vô cùng cố chấp.
Lần này cô làm người thua cuộc
trước. Cô nhận máy sấy là bởi gã đứng sau lưng làm toàn thân cô rất mất tự
nhiên, chỉ ao ước gã mau quay về phần giường của mình.
“Vù vù vù.” Tiếng máy sấy tóc vang
lên.
Cô nhíu mày cắn môi chịu đựng, vì
mỗi lần cử động thì bả vai rất đau. Thế nhưng buồn thay, sức gió của chiếc máy
sấy này yểu xìu, cô hong thật lâu và cũng đau sắp chết, vậy mà mái tóc vẫn còn
ướt nhẹp.
Dù cô biểu hiện rất kiên cường,
nhưng động tác trúc trắc kỳ quặc của cô làm gã chú ý. Gã vốn định bước đi thì
bỗng khựng lại.
“Tay em bị sao thế?” Gã nhận ra
điều bất thường, dường như cánh tay cô không thể đưa lên cao.
Kiều Duy Đ