
Trầm Ngư nghe thấy một giọng nói khàn đặc, sau đó mới phát hiện ra đó chính là giọng của mình.
Đỗ Quyên lắc lắc đầu: “Giang Vãn Y là thần y, sao ta có thể múa rìu
qua mắt thợ. Có điều có những thứ, ngay đến cả đại phu cũng không có
cách gì phòng được”.
“Ngươi đã làm gì?”.
“Ngươi uống xong chén nước này, ta sẽ nói cho ngươi biết”.
Dì Mai lại bưng chén nước kề sát môi Khương Trầm Ngư, mắt nàng đỏ vằn lên, cuối cùng đành há miệng. Dì Mai thuận thế dốc cả chén nước vào
miệng nàng.
“Đúng rồi, như thế mới ngoan”. Đỗ Quyên cũng không úp úp mở mở, thẳng thắn giải thích: “Trên thế gian này có rất nhiều thứ vốn không độc,
nhưng kết hợp với nhau lại có thể biến thành không an toàn. Trong bữa
tiệc tối, ngoại trừ trong thức ăn ở bàn của ngươi và Giang Vãn Y là
không bỏ một loại hương liệu tên là “Ngọc Lộ”, còn những người khác đều
ít nhiều nếm phải nó, đặc biệt là Kỳ úc hầu ăn nhiều nhất”.
Mặt Khương Trầm Ngư trắng bệch, rất vất vả mới nói nên lời: Có Ngọc Lộ, sẽ có Kim Phong, đúng không?”.
“Rất thông minh. Cái gọi là Kim Phong thực ra chính là mùi hương tỏa
ra từ phần rễ của hoa súng”. Đỗ Quyên nhướng mày nói: “Kim Phong Ngọc Lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số(2 ). Kỳ úc hầu ăn
Ngọc Lộ vào, lại ngửi mùi Kim Phong, e rằng muốn bỏ nhân gian mà đi…”.
Kim Phong Ngọc Lộ hễ tương phùng.
Có lúc bi ai đến cùng cực, lại muốn bật cười.
Khóe môi Khương Trầm Ngư nhếch lên, nước mắt lại trào ra khỏi tròng mắt theo nụ cười mỉm đó, lặng lẽ rơi xuống.
Đây là lần thứ hai nàng nghe thấy câu nói liên quan đến Cơ Anh này,
lần đầu tiên là ở Trình quốc, khi Di Thù mê hoặc Cơ Anh. Công tử và câu
nói này thật có duyên… thật có duyên… thật có duyên…
Đầu óc nàng đã hoàn toàn đánh mất sự nhanh nhạy cơ trí thường ngày,
nên đành nhắc đi nhắc lại phán đoán vô cớ này hết lần này đến lần khác.
Nàng ngồi đấy nhìn ngọn đèn, nghe tiếng người, liên tưởng đến nam tử
áo trắng phấp phới đó, lại nhìn kỹ nữ nhân mỉm cười gần ngay trong gang
tấc này, chỉ cảm thấy tất cả của tất cả đều không chân thực.
Không chân thực biết bao.
“Hãy giết ta đi!”. Khương Trầm Ngư nói khẽ bằng một giọng điệu bình tĩnh đến chết chóc.
Nụ cười trên gương mặt Đỗ Quyên nhạt dần! vẻ mặt phức tạp im lặng rất lâu, rồi mới trả lời: “Ngươi biết điều này là không thể”.
“Hãy giết ta đi”. Khương Trầm Ngư hít vào một hơi thật sâu rồi lại chậm rãi thở ra, nói ra hai hếng cuối cùng: “Tỉ tỉ”.
Giấy trắng.
Tiết Thái bất động hồi lâu.
Mưa tầm tã thấm ướt trang giấy trắng, nó không còn cứng cáp nữa mà mềm oặt rũ xuống.
“Thật… là… làm bộ làm tịch…”. Tiết Thái khẽ lầm bầm. Rõ ràng trước đó vẫn viết chữ, sau cùng lại đưa cho hắn một tờ giấy trắng, đúng là nếu
luận về giả vờ giả vịt, làm bộ làm tịch, thì trên đời này chẳng ai bì
được với Cơ Anh.
Nhân lúc tứ phía hỗn loạn, Tiết Thái vo tròn tờ giấy bỏ vào trong tay áo, vuốt nước mưa trên mặt, quay người đi lẫn vào trong màn mưa, không
lâu sau thì biến mất giữa biển người.
Mà cùng lúc đó trong Tây viện, hai người ngồi im lặng đối diện nhau, không ai chịu lên tiếng trước.
Bỗng một người vội vã mở cửa chạy vào, hoảng hốt nói: “Phu nhân phu nhân, không hay rồi không hay rồi!”.
Đỗ Quyên khẽ cau mày: “Chuyện gì”.
“Đông viện bị cháy, thành chủ đã tự mình xông vào biển lửa cứu người”.
Đỗ Quyên “hừ” một tiếng: “Biết ngay là y sẽ làm thế. Dì Mai, dì đi xem, dì biết phải làm thế nào rồi chứ?”.
“Vâng”. Dì Mai cùng với người đó mau chóng rời đi. Cứ thế, trong căn
phòng chỉ còn lại hai người: Khương Trầm Ngư và Đỗ Quyên. Đỗ Quyên xoắn
một món tóc, cười rất tươi: “Từ lúc nào muội biết đến sự tồn tại của
ta?”.
“Mười tuổi”.
“Làm sao biết được?”. Trên gương mặt Đỗ Quyên thoáng chút mỉa mai:
“Chuyện xấu xa như thế, lệnh tôn không thể nói thẳng cho muội nghe được, đặc biệt có cả… vị Khương Họa Nguyệt kia”.
Đáy mắt Khương Trầm Ngư nổi lên chút mơ hồ – Đúng thế, rốt cuộc làm
sao mà nàng biết được? Thực ra, chẳng phải là luôn không hay biết gì
sao?
Tuy những dấu vết đó tản mát trong nhưng mảnh ký ức, nhưng nàng thực
sự chưa từng sắp xếp và phân tích chúng. Chỉ là loáng thoáng biết rằng,
phụ thân có bí mật, mà bí mật đó ông không chỉ giấu ba huynh muội nàng,
giấu mẫu thân, mà còn giấu tất cả mọi người…
Mng một Tết năm nàng lên mười.
Quản gia mang đến một bồn hoa lan, nói là không biết ai đã đặt ở
ngoài cửa, nhìn đẹp mắt, lại nhớ ra phu nhân yêu hoa, cho nên mới bưng
vào dâng lên. Đương nhiên là mậu thân rất vui vẻ, cảm thấy trời ban báu
vật, coi đó là điềm lành. Nhưng đêm đó khi chuyển bồn cho cây hoa, lại
đào được một vật tư trong bọc đất, đó là một hòn vô cùng bình thường,
phía trên vẽ hai con mắt.
Mẫu thân nhìn thấy tấm tắc kêu lạ, nhưng khi đưa cho phụ thân xem, phụ thân bất ngờ biến sắc.
Đêm đó, đèn trong thư phòng sáng cả đêm, rất nhiều ám vệ ra ra vào
vào, bóng dáng phụ thân hắt trên giấy dán cửa sổ đi đi lại lại. Trực
giác mách bảo với Khương Trầm Ngư rằng, có chuyện gì đó đã xảy ra. Nhưng phụ thân vẫn luôn thần thần bí bí như thế, vì vậy nên nàng cũng không
nghĩ ngợi gì nhiều.
Từ