
âu nói này giống như một cái bạt tai, đập mạnh vào mặt .Khương Trầm Ngư cả người nàng chao đảo, im lặng trở lại.
Thế là chuyện cũ thối nát trong chớp mắt đã làm vết sẹo vỡ toác chất
dịch tanh tưởi màu đen tràn ra khắp nơi, mưa rơi sấm giật bên ngoài cửa
sổ, rõ ràng là mùa hạ tháng tám oi bức, nhưng đêm nay lại lạnh đến thấu
linh hồn.
Ngày hai mươi tư tháng sáu của mười tám năm về trước, trong nhà của
hữu tướng Khương Trọng, Khương phu nhân sau cơn giày vò đau đớn suốt ba
ngày trời, cuối cùng đã sinh hạ một cô con gái, nhưng Khương Trọng còn
chưa kịp được hưởng niềm vui có con gái cưng đã phát hiện đứa bé này bị
mù bẩm sinh.
Sau khi cửa phòng sinh đóng im ỉm suốt một canh giờ, Khương Trọng mới mở cửa bước ra, tuyên bố với bên ngoài con gái vừa chào đời đặt tên là
Họa Nguyệt.
“Thừa tướng phu nhân mong đợi đứa trẻ này đã lâu, nếu biết đứa trẻ
mình hoài thai sụốt mười tháng trời, đau đớn ròng rã ba ngày mới sinh hạ lại là một đứa bé mù, thì hẳn sẽ đau lòng biết bao nhiêu. Sinh con khó
khăn, cơ thể suy nhược khí tức yếu ớt, nếu tiếp tục bị kích thích, e là
bà sẽ không chịu được cú sốc này mà qua đời. Cho nên, người vốn cực kỳ
yêu vợ như thừa tướng đại nhân đã mua chuộc đám người hầu, bà đỡ có mặt
hôm đó, đem đổi lấy một bé gái khỏe mạnh. Đứa bé mù bị đem cho một đôi
vợ chồng câm điếc trong một thôn hẻo lánh nuôi. Còn đứa bé khỏe mạnh kia được giữ lại trong phủ, trở thành đại tiểu thư ngồi mát ăn bá vàng”.
Giọng điệu của Đỗ Quyên rất bình tĩnh, thậm chí không hề có chút lên
xuống nào, nhưng sự mỉa mai tràn ngập gương mặt: “Thừa Tướng đại nhân
yêu vợ ông ta làm sao, vì sự an nguy của vợ mà đến đứa con ruột cũng
chẳng cần, thật khiến người ta xúc động. Tình yêu vĩ đại quá… chậc chậc
châc… ngươi không cảm động ư? Trầm Ngư? Hơi thở của người sao lại gấp
gáp như thế? Ngươi đang khóc sao? Thực ra ngươi đâu có gì phải khóc? Ta
nghe nói không những người khỏe mạnh mà còn rất xinh đẹp, không những
xinh đẹp mà còn rất thông minh, không những thông minh, quan trọng nhất
là ngươi còn rất hiếu thuận. Thứ họ muốn chính là một đứa con gái như
ngươi đấy. Ngươi là đứa con phù hợp với tất cả mọi điều kiện của Khương
gia, cho nên, ngươi không bị đánh tráo, ngươi đâu cần phải khóc”.
Một tia chớp xé trời, soi rõ gương mặt trắng xanh lạnh lùng và méo mó của Đỗ Quyên. Nàng ta vừa cười tự trào như thế, vừa tiếp tục chậm rãi
nói với giọng như nước không gợn sóng: “Thuở nhỏ, cha và mẹ nói với ta,
trong núi có một nàng tiên hoa, người có duyên nếu có gặp được nàng, cầu ước điều gì cũng sẽ thành sự thực. Cho nên, rõ ràng ta không nhìn thấy
gì, nhưng ngày nào cũng chạy vào trong núi, ta luôn hy vọng có thể gặp
được nàng tiên hoa ấy cầu xin nàng chữa lành đôi mắt cho ta, chữa lành
đôi tai cho cha, chữa lành cổ họng cho mẹ, để cả nhà chúng ta được khỏe
mạnh, giống như những người bình thường khác. Ta cứ tìm mãi tìm mãi mà
không thấy nàng tiên hoa, nhưng lại học Được rất nhiều thứ, ví như có
một số loài hoa phải trồng bằng những cách đặc biệt, có những loài hoa
nhìn có vẻ an toàn nhưng thực ra là loài kịch độc. Ta học từng chút từng chút một, sờ mó từng chút từng chút một, cuối cùng, năm mười ba tuổi,
chậu hoa lan lớn nhất ta trồng đã bắt đầu nở hoa. Cha mẹ bàn sẽ đem nó
tặng cho vị đại ân nhân của họ, ta rất không nỡ nhưng họ vẫn đem đi. Tết đến, họ đi mấy chục dặm đường núi để tặng hoa, rồi lại đi mấy chục dặm
đường núi để quay về, tâm trạng rất vui vẻ hào hứng, cảm thấy mình đã
báo đáp được vị đại ân nhân đó. Nhưng ngày hôm sau, khi ta còn chưa tỉnh ngủ, đã ngửi thấy mùi máu tanh vấy khắp mọi nơi… Ngươi đang nín thở
sao? Ngươi cũng đoán được chuyện gì rồi chứ? Không sai, bồn hoa đó đã
gây ra đại họa, vì ta đã vẽ một đôi mắt trên hòn đá rồi vùi vào trong
đất để cầu nguyện với thần hoa. Nhưng kẻ có tật giật mình nào đó lại
tưởng đó là sự uy hiếp, nên cả quyết sai bọn ám vệ, cha và mẹ ta…”. Nói
đến đây, Đỗ Quyên ngừng lại một lát, giọng nói trở nên xa xôi: “Bị giết
chết…”.
Đêm đó, đèn trong thư phòng phụ thân sáng cả đêm.
Đêm đó, ám vệ ra ra vào vào.
Đêm đó, Khương Trầm Ngư đã linh cảm được chuyện gì đó đang xảy ra.
Chỉ là nàng không thể ngờ rằng, năm năm sau nàng có thể biết được chân
tướng, hơn nữa, tận mắt nhìn thấy người bị hại của đêm đó trần thuật
chuyện xưa trước mặt mình.
“Họ là những người rất chân chất, ngày nào cũng dậy từ lúc gà gáy,
cày cuốc dệt vải, đợi mùa thu hoạch, lấy ít ngũ cốc, rau dưa đi chợ đổi
lấy thịt. Người vợ có lần bị sốt, để khám bệnh nên phải mượn vay ít tiền của nhà thợ săn, nhưng không thể trả được. Lúc ấy, đại ân nhân lại tặng cho họ một cô con gái, còn cho họ một thỏi bạc mười lượng. Họ trả được
nợ, mua đủ thuốc chữa được bệnh cho người vợ. Họ cảm thấy cuộc đời mình
bắt đầu có được hạnh phúc từ khi ấy, họ vô cùng cảm kích vị đại ân nhân
ấy, cho nên thành tâm dưỡng dục đứa con gái bị mù lòa, không chút máu mủ kia, gắp miếng thịt duy nhất trên bàn ăn vào bát đứa bé, dùng chút vải
bông mới còn lại may quần áo cho nó họ không biết chữ, nhưng lại biết
đạy