
ến thời cuộc.
Mà nay, chàng nói một câu “ngươi không bằng hắn”, trong chốc lát
dường như cả thế giới đều đứng về phía chàng, khiến kết luận của chàng
trở thành một sự thực chắc như đinh đóng cột không thể mảy may lay động. Tay Vệ Ngọc Hành cứ run rẩy không tuân theo sự khống chế của hắn.
“Còn nữa”. Cơ Anh lại bổ sung thêm một câu: “Kẻ thất bại bất tài như
ngươi, căn bản không đủ tư cách cưới tỉ tỉ của ta. Không, đến tư cách
nhìn tỉ ấy cũng không có”.
Vệ Ngọc Hành bị chọc giận đến cực điểm, hét vang một tiếng rồi nhào qua.
Chu Long một tay ôm Cơ Anh, một tay múa cây roi dài nhẹ nhàng tránh
được. Thực ra Vệ Ngọc Hành thân là võ trạng nguyên năm Gia Bình thứ hai
mươi sáu, võ công cũng không kém Chu Long là bao. Mà Chu Long lại phải
ôm Cơ Anh, bị vướng víu, tình thế rất bất lợi, nhưng vì Cơ Anh cố ý chọc giận Vệ Ngọc Hành khiến cho tâm trí hắn rối loạn.
Cũng vì thế, không lâu sau, trên người Vệ Ngọc Hành đã trúng ba roi,
áo quần bị rách, hắn thở hồng hộc, lại lùi về phía sau, thần tình vốn dĩ kích động.cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Cơ Anh thầm than hỏng rồi, tiếp theo liền nghe Vệ Ngọc Hành đưa ngón
tay lên miệng huýt một tiếng sáo rất vang. Cơ Anh lập tức nói: “Mau
chạy”.
Nhưng Chu Long vừa mới ôm chàng quay người, thì nhìn thấy bên ngoài
tường bao của phường nhuộm vải mọc ra một vòng cung tiễn thủ đen kịt.
Hóa ra Khương Trọng hành sự cẩn thận, đánh tráo một đám tay sai còn chưa đủ, lại còn sắp xếp thêm cung tiễn thủ ngầm mai phục. Bấy giờ bọn cung
tiễn thủ nghe thấy hiệu lệnh, lũ lượt hiện thân, đầu mũi tên lạnh lẽo
hướng thẳng về phía hai người đang ở giữa sân.
“Ngươi tưởng có một trợ thủ đến cứu là có thể trốn được sao?”. Vệ
Ngọc Hành giơ một tay lên,lập tức có một cung tiễn thủ nhảy xuống khỏi
tường bao đứa cung tên của mình cho hắn. Hắn đón lấy cung tên, nheo mắt
nhắm thẳng vào Cơ Anh, trầm giọng nói: “Hôm nay, cho dù ngươi có bản
lĩnh thông thiên, cũng đừng mơ bước ra khỏi nơi này!”.
Đối diện với vô số mũi tên, Cơ Anh chẳng hề có chút sợ hãi chỉ nhếch khóe môi lên, khẽ khàng nói ba chữ: “Tứ quốc phổ”.
Sắc mặt Vệ Ngọc Hành đột ngột trắng bệch.
Mà trong khoảnh khắc đó, Chu Long ôm theo Cơ Anh tung thân vọt qua
tường bao, đá hai tên cung tiễn thủ, phá vòng vây thoát ra ngoài.
Đám cung tiễn thủ đang định bắn tên, Vệ Ngọc Hành vội vàng quát: “Bắt sống”.
Đám tiễn thủ sợ đến mức vội vàng bắn chệch đi, những mũi tên vốn dĩ
nhắm chuẩn vào Cơ Anh cũng lần lượt bắn lệch khỏi mục tiêu ban đầu, bắn
sượt qua người Chu Long rơi xuống đất.
Vệ Ngọc Hành hận đến mức nghiến răng ken két, trọng binh trong tay,
người đông như nhế, chỉ vỏn vẹn có hai người mà đành bó tay, đây đúng là chuyện tức tối và bực bội biết bao! Đáng hận là Tứ quốc phổ ở đâu vẫn
chưa tra ra, Cơ Anh còn chưa thể chết. Cho nên Cơ Anh liền dựa vào điểm
này để nghịch chuyển tình thế, đáng ghét! Đáng ghét!
Mũi tên trong tay rung rung, chỉ cần buông hai ngón tay ra là có thể
khiến thiên hạ đệ nhất danh thần bỏ mạng tại chỗ ngay lập tức.
Nhưng, lại không thể bắn được… Đáng ghét! Đáng ghét Trên bức tường
phía bên kia, Chu Long đang định nhảy xuống, Cơ Anh bỗng “a” một tiếng,
hai tay vô thức giơ về phía sau.
“Sao vậy?”.
“Cái bản chỉ…?.
“…”.
Chu Long trong lòng vạn phần không muốn, nhưng cuối cùng vẫn quay ngược trở lại, ngắm thật chuẩn cửa sổ rồi, nhảy vào bên trong.
Vệ Ngọc Hành vốn dĩ đã chuẩn bị tâm lý để hai người chạy thoát nào
ngờ hai người lại quay lại, ngón tay co một cái, dây cung đã căng đến
cực điểm không còn chịu sự khống chế nữa mà trượt qua ngón tay, đẩy mũi
tên bay ra, xé rách không khí.
Không sai không lệch, nhằm trúng lưng của Cơ Anh.
Còn Chu Long bấy giờ vừa mới nhảy qua khung cửa sổ, “soạt” một tiếng, tấm trường bào của Cơ Anh đã bị mắc vào gỗ. Chu Long không kịp nghĩ
ngợi, thuận tay kéo một cái, dứt khoát cởi cả chiếc áo ra, vứt ra ngoài
cửa sổ.
Bạch bào tung trong gió, giống như một bức màn che kín cửa sổ.
Đợi đến khi bức màn rớt xuống, đám cung tiễn thủ lũ lượt xông vào
trong nhà, chỉ thấy trong nhà trống không, không có Chu Long, cũng chẳng có Cơ Anh.
Vệ Ngọc Hành nhặt chiếc áo nhuộm máu đó lên, sắc mặt cực kỳ khó coi,
một lúc lâu sau mới tức giận nói: “Chúng chạy chưa xa được đâu. Đuổi
theo cho ta!”.
Bọn cung tiễn thủ vội vàng đuổi theo.
Tên cung tiễn thủ đưa cung tên cho hắn ban nãy chần chừ một lát, rồi bước lên nói: “Vệ thành chủ…”.
“Chuyện gì?”.
“Mũi tên có độc”.
“Độc?” Vệ Ngọc Hành giật mình kinh sợ, theo bản năng nhìn xuống cây cung trong tay.
“Vâng. Thiên hạ kịch độc, gặp máu thì tắt thở, trúng độc lập tức chết, vô phương cứu chữa”.
Trái tim Vệ Ngọc Hành đập thình thịch, giọng nói trở nên gấp gáp: “Cũng có nghĩa là…”.
“Bây giờ Kỳ úc hầu đã là một người chết rồi”. Cung tiễn thủ cúi gằm mặt, trong giọng nói pha lẫn sự thương xót.
Mưa đã tạnh từ lâu, nhưng tiếng gió nghẹn ngào, giữa đất trời là khung cảnh tiêu điều xơ xác.
Nửa canh giờ sau…
Tiết Thái và Phan Phương đi ra khỏi đường hầm, họ nhìn thấy phường nhuộm vải đã người vắng nhà không.
Tiết Thái khi tìm t